*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Có ma mới thèm hiến thân cho thứ ghê tởm này!
Nhưng bàn tay đen thui như ngâm nước sưng vù đang sờ soạng mặt tôi, một tay khác cũng mò lên co tôi. Lúc này tôi biết dù mình nói thêm câu nào thì cũng vô ích, vì thế tôi nhanh chóng há miệng kêu to, kêu Thần Núi, kêu tiên gia bên ngoài tới cứu tôi. Hoặc đã dán sát vào người tôi, nghe tôi kêu thì lập tức sung sướng cười to: “Cô đừng kêu, kêu cũng vô ích, lúc này Vu đang xử lý chuyện của các anh em khác, ta sẽ làm nhanh thôi, chờ cậu ta tới đây thì chắc ta cũng đã xong việc rồi.”
Lần đầu tiên tôi nghe thấy một người đàn ông hào phóng nói mình nhanh, còn đắc ý như thế, tư duy của thứ này đúng là khiến người ta cúng bái. Nhưng bây giờ không phải là lúc cạnh khỏe, đều tại tôi vừa rồi quá sơ suất. Tôi vốn tưởng rằng trong thần phủ này đều là tiên gia, sẽ không xảy ra chuyện gì xấu xa, nhưng khi thấy con quái vật xấu xí này, tôi lại không thể nhúc nhích, quả thực tuyệt vọng khó có thể hình dung.
“Cô đừng kêu. Cho dù cô kêu Vu tới đây thì cậu ta cũng chỉ là kẻ dùng tinh khí duy trì thân xác thối rữa mà thôi, nếu cậu ta hiện nguyên hình thì cũng không thua kém ta là bao. Trước kia cô cao cao tại thượng, mấy huynh đệ chúng ta đều rất ngưỡng mộ cô, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội cho ta đạt được… Nói tới đây, cái miệng đen thui khô cằn của Hoặc dán lên cổ tôi. Tứ chi của tôi như chết lặng, không có cách nhúc nhích, cổ họng tôi đều sắp kêu rách, nước mắt tuôn rơi lã chã, thấy thứ xấu xí này túm lấy chân tôi, đang định làm chuyện đó thì bỗng tôi ngửi thấy khí tức của Thần Núi, vì thế tôi nhìn cửa kêu to: “Vu, giáo chủ, mau cứu tôi…”
Cửa lập tức bị mở ra, chỉ thấy Thần Núi dẫn theo mấy tiên gia vội vàng chạy tới bể tắm, thấy tôi bị Hoặc đè dưới nước thì vẻ mặt lập tức thay đổi, gương mặt cực kỳ khó coi. Chắc là Hoặc cũng không ngờ Thần Núi lại tới vào lúc này, còn dẫn theo nhiều người như thế, gương mặt biến dạng không thấy rõ ngũ quan của hắn ta trở nên ngơ ngác, sau đó buông chân tôi ra, cười nịnh nhìn Thần Núi: “Sao Vu đệ lại tới đây? Ca ca ta đang thử giúp đệ xem nữ nhân này có xài tốt hay không.
Nghe Hoặc nói, Thần Núi như kìm nén lửa giận hừng hực, giọng điệu cũng âm trầm đáng sợ, khẽ kêu lên: “Buông cô ấy ra.”
Lúc này mấy huynh đệ khác của Thần Núi cũng từ bên ngoài chạy vào.
Họ đều đã nhập vào xác chết, thấy Hoặc với tôi ở dưới nước, lại thấy Thần Núi giận dữ đến đôi mắt đỏ lên. Mặc dù bình thường họ rất ngang ngược kiêu ngạo, nhưng sự ngang ngược này hoàn toàn dựa vào Thần Núi bao dung nhường nhịn, bây giờ đảm huynh đệ thấy Thần Núi nổi giận, chung quy họ đã lâu không chung sống với Thần Núi nên cũng sợ Thần Núi sẽ vì thế mà giáng tội Hoặc, đều vây quanh Thần Núi nói họ là huynh đệ, trước kia đã nói rồi, thứ gì cũng là huynh đệ cùng dùng chung, bất kể là địa vị hay vàng bạc tiền tài đều dùng chung, huống chi chỉ là một nữ nhân. Hoặc muốn một nữ nhân hầu hạ thì cho hắn ta đi, đừng vì chuyện nhỏ đó mà phá hỏng tình anh em.
Nghe đám huynh đệ yêu quái nói những lời như vậy với Thần Núi, trong lòng tôi như bị chó tha, phẫn nộ cũng không đủ để miêu tả tâm trạng của tôi lúc này. Đám huynh đệ của Thần Núi đều là loại người gì? Nếu Thần Núi cam chịu lời nói của chúng thì đêm nay tôi sẽ thật sự gục ngã ở đây. May mà Thần Núi cũng không kiềm chế nổi cơn giận, quay sang trực tiếp áp sát đám huynh đệ, hung ác gầm lên: “Chúng ta là anh em, ta có gì cũng có thể cho các ngươi, nhưng Bạch Tô không được, cô ấy là của ta! Một mình ta! Đều ra ngoài hết cho ta! Các người đều cút hết cho ta!”
Có lẽ đảm huynh đệ này chưa từng thấy Thần Núi nổi giận đến thế, ánh mắt Thần Núi như muốn ăn thịt người, chúng cũng sợ hãi, nhưng chóng kêu Hoặc còn đang ôm eo tôi mau lên bờ, sau đó còn kêu đám tiên gia chung quanh đều giải tán, ra ngoài đi.
Thấy Thần Núi nổi giận, sắc mặt Hoặc trở nên khó coi, khó chịu rút tay ra khỏi eo tôi, hung tợn nói Vu làm hỏng chuyện tốt của hắn ta, lần sau có cơ hội thì sẽ cho tôi biết tay. Nói xong câu đó, Hoặc mới bước ra bể tắm, tức giận nhìn Thần Núi, sau đó mới cùng mấy con yêu quái đi ra ngoài.
Tất cả tiên gia cùng đám huynh đệ của Thần Núi đều đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi với Thần Núi. Tôi vẫn rất yên tâm về nhân phẩm của Thần Núi, thế mới dám thở phào nhẹ nhõm, tựa vào bên cạnh bể tắm, nhìn Thần Núi mệt mỏi nói cảm ơn, may mà anh ta không nghe theo mấy tên huynh đệ cầm thú, không thì tôi xong đời rồi. Nghĩ tới chuyện có thứ ghê tởm như thế làm chuyện đó với tôi, nếu làm thật thì đúng là sống không bằng chết.
Thần Núi đi về phía tôi, đôi mắt bớt phẫn nộ hơn nhiều, cũng không nói gì, không cởi quần áo mà xuống nước ôm tôi, không để ý quần áo với tóc dài của mình bị nước làm ướt thò tay vén mấy sợi tóc ướt dính trên người tôi, bàn tay ôm mặt tôi, đôi mắt có thể mị hoặc chúng sinh vẫn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, dường như muốn hòa tan vào trong lòng tôi, nói: “Xin lỗi, sẽ không có lần sau.”
Nói rồi anh ta bỏ tay ra, siết chặt vai tôi, đè mặt tôi vào lòng mình, thật lâu không nói một câu. Tôi đoán Thần Núi đang rất áy náy với tôi, nhưng kẻ muốn hại tôi lại là người thân của anh ta, anh ta không thỏa hiệp với đám anh em, đưa tôi cho đảm anh em cùng chơi, nhưng cũng sẽ không vì huynh đệ muốn sàm sỡ tôi mà ra lệnh giết chúng. Anh ta yêu tôi, người chịu tủi nhục không chỉ là tôi mà còn có cả anh ta, e rằng vừa rồi Thần Núi thấy huynh đệ của anh ta muốn làm nhục tôi thì trong lòng đã sớm long trời lở đất.
Tôi vốn cảm thấy Thần Núi kêu tôi đi giết Liễu Long Đình là cơ hội cuối cùng để lấy đôi mắt của anh ta. Nhưng bây giờ anh trai của Thần Núi lại tới quấy rối, khiến chuyện này có