*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đùng” một tiếng, nhất thời khiến tôi run lên, nhanh chóng đạp phanh lại, đầu óc trống trơn, sợ tôi đụng trúng ai đó, lỡ như tông chết người thì nửa đời sau tôi sẽ phải ngồi trong tù.
Tôi mau chóng xuống xe, Liễu Long Đình cũng cùng xuống xe. Nhưng khi tôi nhìn trước mui xe thì phát hiện không phải mình tông trúng người, mà là một con chó lông xám, trông rất giống husky. Hơn nữa con husky này còn rất lớn, cao gần bằng 1m60, chẳng trách lúc tông trúng xe lại phát ra tiếng vang lớn đến thế.
Thấy mình không tông trúng người, tôi hơi bình tĩnh lại, đi vòng quanh con husky này một vòng. Husky bị tôi tông cho nằm bệt dưới đất cất tiếng nức nở trầm thấp, thấy tôi vây quanh nó, đôi mắt vàng óng của nó nhìn chằm chằm vào tôi, nhe răng trợn mắt đe dọa tôi, lộ ra mấy cái răng trắng tinh cùng một khúc lưỡi màu hồng.
“Nhìn nè Long Đình, là con husky. Không biết là chó nhà ai nữa.” Tôi vui vẻ kêu Liễu Long Đình, sau đó nhìn chung quanh, không một bóng người, hơn nữa chỉ có một cánh từng chứ không có khu dân cư nào, con husky này chạy ra từ đâu?
Tôi đang định ngồi xuống ôm con husky này lên thì Liễu Long Đình lập tức cạn lời kéo tôi lại, nói: “Đây không phải là husky, càng giống sói hơn. Em cẩn thận một chút, lát nữa nó ăn thịt em thì tôi không cứu em đâu.”
Thấy Liễu Long Đình nói chuyện không có sắc mặt tốt với mình, tôi lại ôm cánh tay anh ấy, nhỏ giọng hỏi có phải anh ấy còn giận tôi không? Liễu Long Đình cúi đầu nhìn tôi, lười phản ứng tôi, xoay người trở về trong xe. Tôi vốn cũng định cùng Liễu Long Đình ngồi vào trong xe, dù sao đụng vào con sói thì cũng tốt hơn là tông chết người, nhưng khi tôi đang định đi vào thì lại thấy con sói kia vẫn nằm trước đầu xe chúng tôi, cất tiếng rên ư ử đau đớn, như đang kêu gọi đồng bọn, hoặc là tiếng khóc vì đau đớn.
Vừa rồi tôi lái xe rất nhanh, con sói này bỗng xông tới, chắc chắn là bị thương. Mặc dù nó không bị thương ngoài da gì, nhưng chắc chắn cũng không thiếu nội thương. Sói không như con người còn có bệnh viện gì đó, lỡ nó bị thương mà còn không được chữa thì sẽ chỉ còn đường chết.
“Long Đình, hay là chúng ta mang con sói này về nhà đi. Nó bị thương kìa.” Tôi đi về phía Liễu Long Đình, kéo anh ấy lại.
“Chính em còn cứu không được mà em còn muốn cứu nó hả?” Liễu Long Đình hỏi lại tôi.
Tôi biết Liễu Long Đình có ý gì nhanh chóng kéo tay anh ấy lại, nói: “Em biết tối qua em sai rồi, đêm nay em đền bù gấp bội cho anh được không? Anh giúp em cứu con sói này đi. Anh xem nó đáng thương chưa kìa, nếu bị người khác thấy thì không chừng nó sẽ bị ăn thịt. Long Đình, chồng…”
Lúc tôi van xin, Liễu Long Đình còn không có biểu cảm gì, nhưng thấy tôi liên tục gọi anh ấy là chồng, anh ấy nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười cúi đầu nhìn tôi, như thể rất muốn đánh tôi, nhưng lại không biết đánh nơi nào mới thích hợp, chần chờ mấy giây rồi đánh lên mông tôi một phát, mắng tôi: “Sao em lại vô liêm sỉ thế hả? Tôi không phải là chồng em đâu, em đừng gọi bậy.”
“Ứ chịu đâu, em đã gọi anh rồi, anh cũng phải mang con sói này về giúp em, lát nữa chúng ta về nhà thì mời Bạch Tiên khám cho nó đi.” Nói tới đây, tôi dùng sức kéo Liễu Long Đình về phía con sói xám. Liễu Long Đình cũng hết cách rồi, đành phải làm theo ý tôi. Nhưng khi anh ấy khom lưng ôm con sói kia lên thì điểm mấy huyệt đạo trên người nó. Chờ con sói hung tợn nhìn chúng tôi ngất xỉu, Liễu Long Đình mới đặt con sói lên ghế sau xe, mang nó cùng chúng tôi về nhà.
Sau khi về đến nhà, chúng tôi đặt con sói ở phòng khách trước. Vừa lúc tôi mang theo bài vị của tất cả tiên gia lại đây, trực tiếp mời Bạch Tiên ra khám cho con sói. Bạch Tiên nhất thời bất mãn, lẩm bẩm ông ấy là tiên gia, sao bây giờ lại phải khám cho con súc sinh này? Chẳng qua mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng Bạch Tiên vẫn không dám làm trái ý tôi, vừa truyền khí trắng vào người con sói thì lại nói với tôi con sói này tu luyện mà, trong người nó có chút linh khí, sao tự dưng lại tông vào xe tôi?
Sao tôi biết con sói này tông vào xe tôi làm gì? Chẳng qua bây giờ Liễu Long Đình đang bố trí đền thờ trong phòng, tôi không vô nghĩa với Bạch Tiên mà đi theo Liễu Long Đình vào phòng, giúp đỡ anh ấy.
Liễu Long Đình cầm bài vị của Âm Quan Âm đặt bên cạnh bài vị của anh ấy, nói với tôi rằng bây giờ tôi đang có thai, sau này tôi không cần quan tâm tới chuyện của tiên gia trong đền thờ nữa, cứ để anh ấy phụ trách. Tôi vốn không thích ngày nào cũng phải dâng hương, Liễu Long Đình nói sẽ trông coi giúp tôi, tôi đương nhiên rất vui mừng. Liễu Long Đình nói xong thì cũng không để ý tới tôi, sắp xếp bài vị cho tiên gia trong đền thề rồi lần lượt dâng hương cho họ.
Thấy Liễu Long Đình trầm mặt với mình, trong lòng tôi cũng buồn bực. Anh ấy đúng là giỏi nhịn, nói không vui thì không vui, bạn trai nhà người ta đều hao hết tâm tư nghĩ cách lấy lòng bạn gái, anh ấy thì ngược lại, khiến tôi mỗi ngày hao hết tâm tư làm như thế nào mới khiến anh ấy vui vẻ. Mặc dù tôi rất khó chịu vì cách chung sống này, nhưng tôi cũng hết cách rồi, ai bảo tôi thích anh ấy, hơn nữa từ ban đầu đã để anh ấy hình thành thói xấu này.
Buổi tối lúc đi ngủ, Bạch Tiên còn đang chữa thương cho con sói. Sau lần trước Bạch Tiên hao hết tinh lực chữa thương cho Liễu Long Đình, pháp lực của ông ấy đã sụt giảm hơn nhiều, chữa nội thương cho một con sói mà cũng mất cả ngày mới xong. Tuy nhiên bây giờ chúng tôi đang ở nhà, cũng không cần sốt ruột, dù ông ấy tốn mười ngày cũng không sao. Bây giờ, việc quan trọng nhất của tôi lúc này là làm thế nào để lấy lòng Liễu Long Đình. Mỗi ngày anh ấy đều lạnh mặt với tôi, cũng sẽ ảnh hưởng tâm trạng của tôi.
Buổi tối lúc đi ngủ, tôi trèo lên người Liễu Long Đình, nói rằng tôi đã tắm rửa sạch sẽ rồi, hỏi anh ấy bây giờ có muốn tôi không? Bình thường tôi rất ít khi chủ động đưa ra yêu cầu này với Liễu Long Đình, nhưng mỗi khi tôi đề nghị thì anh ấy đều sẽ đồng ý. Nhưng lần này thì khác, mặc dù Liễu Long Đình thấy tôi nói vậy thì vẫn thờ ơ, còn giả vờ hỏi tôi là anh ấy muốn tôi làm gì cơ?
Nghe câu này, tôi chỉ muốn đấm chết anh ấy, sao anh ấy lại khó hiểu phong tình như thế?
“Thì là cái ấy.”
“Cái gì?”
Tôi cảm thấy mình không nói được nữa, lười vô nghĩa với Liễu Long Đình, trực tiếp bò vào chăn anh ấy, ghé vào chân anh ấy kéo quần ngủ xuống. Tôi muốn cho Liễu Long Đình thấy những gì mình học được mấy ngày qua. Khi tôi dùng tay, Liễu Long Đình còn chưa có phản ứng gì, nhưng khi tôi muốn hôn nó thì Liễu Long Đình bỗng phản ứng lại, một tay chặn đầu tôi, ngồi dậy mất tự nhiên nói: “Đủ rồi, chỗ đó bẩn.”
Tôi còn chưa phản ứng kịp có nghĩa là gi thì Liễu Long Đình đã như tôi nghĩ, ôm tôi dùng sức, tôi lập tức tế dại như