Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Liệt Vân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sân thi đấu, tôi thấy được sự lo lắng trong ánh mắt của cô ta như muốn trực chào nước mắt. Trong lòng tôi cũng không nghĩ rằng Liễu Long Đình lại làm chuyện mạo hiểm như thế. Nếu như anh ấy định tỷ thí pháp lực với Thiên đế thì chắc hẳn anh ấy cũng đã nắm chắc được vài phần, thế nhưng hiện tại trên sân đấu lại hỗn loạn như thế, tiên khí cùng với sương mù hòa lẫn nhau. Nửa ngày trôi qua, U Quân đã có chút đứng ngồi không yên, hơn nữa chính anh ta cũng không hiểu nổi trận đấu này, cũng có chút lo lắng rằng Liễu Long Đình đã chết hay chưa, nếu không thì lời mà anh ta nói với tôi sẽ chỉ là lời nói khoác mà thôi, vì thế anh ta liền phân phó người đi bảo Liễu Long Đình và Thiên đế tạm thời ngừng chiến.

Nếu như hiện tại lựa chọn ngừng chiến thì mặc kệ là đối với ai trong chúng tôi thì đó đều là một bước ngoặt. Nếu như Liễu Long Đình không thể đánh nổi nữa thì có thể tuyên bố ngừng chiến, đồng thời giúp chúng tôi có thể phân tích rõ tình hình hiện tại của trận đấu.

Thiên binh nhận được lệnh thì nhanh chóng lui xuống. Lúc này, bỗng nhiên tất cả tiên khí hay pháp lực đều đã dừng lại, dường như tất cả mọi thứ đã kết thúc.

Nhìn thấy cảnh này, U Quân có chút nghi ngờ là Liễu Long Đình đã chết rồi vì dù sao pháp lực của anh ấy cũng yếu hơn nhiều so với Thiên đế, vì thế anh ta liền quay đầu sang bảo tôi đừng lo lắng, cho dù Liễu Long Đình có chết thì thứ gì anh ta đã đáp ứng với tôi thì sẽ không nuốt lời.

Đối với tôi lúc này thì vị trí Thiên đế và mạng của Liễu Long Đình đều quan trọng như nhau. Lúc này, tôi chỉ cầu mong Liễu Long Đình sẽ thắng, thế nhưng tỷ lệ nhỏ nhoi này khiến cho tôi cảm thấy có chút sợ hãi. Sau khi trận chiến bên trong kết thúc, tôi nhanh chóng phân phó Phượng Tố Thiên, bảo anh ta nhanh chóng tới sân đấu xem sao.

Phượng Tố Thiên nghe xong lời phân phó của tôi thì liền cúi đầu với tôi, rồi chỉ trong nháy mắt đã hóa thành con phượng hoàng khổng lồ đầy màu sắc phi thẳng lên không trung.

Khi phượng hoàng bay lên phía trên sân đấu, hơn nữa còn bay vòng quanh sân đấu nữa. Đôi cánh to lớn thổi bay tất cả tiên khí xung quanh sân đấu khiến cho màn sương trắng xung quanh tan dần khiến cho mọi người nhìn rõ sân đấu hơn.

Chỉ thấy ở bên trong sân đấu, có một con ngựa đen đang thản nhiên ăn cỏ, còn Thiên đế ngồi trên con ngựa đen thì lại không thấy đâu. Cách con ngựa đen không xa chính là ngựa của Liễu Long Đình, trên thân ngựa đầy máu tươi, vốn dĩ là một con ngựa màu trắng thế nhưng hiện tại đã bị nhuộm thành màu đỏ, nhìn qua trông giống như một con ngựa đỏ bình thường.

Nhìn thấy trên thân ngựa đầy máu thì trong lòng tôi khẽ trầm xuống và nghĩ rằng Liễu Long Đình đã chết, cho đến khi tôi nhìn thấy bên cạnh con ngựa là một người mặc áo giáp màu bạc đứng thẳng, đó chính là Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình vẫn còn sống!

Lúc này, anh ấy đang đứng bên cạnh con ngựa, trên mặt đầy máu. Lúc nãy anh ấy cầm thanh kiếm trong tay, thế nhưng lúc này nó đã nằm trên mặt đất, còn trong tay của anh ấy lúc này đang cầm lấy đầu của một người, đó chính là đầu của Thiên đế.

Tuy rằng tôi biết Thiên đế sẽ chết, nhưng khi nhìn thấy đầu của ông ta bị Liễu Long Đình nắm lấy trong tay thì tôi cảm thấy rợn hết cả người. Quả thực không thể tin nổi, mấy chục phút trước Thiên đế vẫn còn sống sờ sờ trước mặt tôi, thế mà hiện tại chỉ còn chiếc đầu đầy máu tươi. Vị thần linh thống trị Tam giới cả mấy nghìn năm đã chết.

Lúc U Quân thấy Liễu Long Đình đang nắm lấy đầu của Thiên đế ở trong tay thì anh ta cũng có chút giật mình, thế nhưng cũng không thể hiện quá rõ ra bên ngoài. U Quân có thể giữ được bình tĩnh như vậy là vì anh ta đã sớm biết Thiên đế sẽ chết, thế nhưng tất cả thần linh khác lại không biết, cho nên khi bọn họ nhìn thấy Liễu Long Đình giết chết Thiên đế thì không khí bên trong sân đấu như bị đọng lại, bởi vì bọn họ luôn chắc chắn rằng Thiên đế sẽ giết chết Liễu Long Đình. Thế mà kết cục hiện tại lại ngược lại, Liễu Long Đình không chỉ đánh bại Thiên đế mà còn giết luôn!

U Quân không nói gì cho nên cũng không có ai dám lên tiếng. Sau khi Phượng Tố Thiên thổi tan tất cả sương mù thì lại bay về phía tôi, rồi biến trở về hình dáng con người trước mặt tôi, miệng khẽ mở, xem ra có chút tức giận.

Lạc Thần thấy anh ta không vui thì liền cười hỏi anh ta: “Sao nào, anh đã thắng rồi mà còn không vui sao? Quả thực là Liễu Long Đình đã đánh bại Thiên đế.”

Phượng Tố Thiên khẽ liếc Lạc Thần một cái, nói với vẻ bất mãn: “Tuy rằng tôi cảm thấy vui khi mình thắng, thế nhưng khi nhìn thấy Liễu Long Đình không chết thì không hiểu vì sao trong lòng lại có chút tức giận.”

Trước đây, Phượng Tố Thiên bị Liễu Long Đình hành hạ cũng không ít, cho nên căn bản là anh ta không muốn Liễu Long Đình còn sống. Trong khi tất cả chúng tôi bình tĩnh ngồi trong sân đấu thì trên người của Liễu Long Đình đầy máu đi về phía tôi và U Quân đang ngồi ở trên đài, hơn nữa anh ấy còn quỳ gối xuống trước mặt của chúng tôi nữa, rồi nói với U Quân: “Thưa Đại đế, tôi đã thắng rồi, tôi đến nhận phần thưởng của mình.”

Tất cả quy tắc trong trận đấu giữa Thiên đế và Liễu Long Đình đều đã được đặt ra như thể, có lẽ Thiên đế đã cảm nhận được rằng U Quân muốn giết ông ta, có lẽ ông ta muốn gây ấn tượng tốt với U Quân, muốn tất cả thần ở trên Cửu Trùng Thiên biết rằng U Quân vẫn luôn rất thiên vị ông ta, còn ông ta thì đã cai quản Thiên đình này đã rất lâu rồi. Sở dĩ Thiên đế đồng ý tham gia trận đấu này với Liễu Long Đình, đơn giản là vì không biết tôi đang ở chung với U Quân, nghĩ rằng ông ta làm trò trước mặt tất cả vị thần giết chết Liễu Long Đình thì nhất định U Quân sẽ vui vẻ, nhưng không ngờ ông ta lại tự đi nộp mạng, hơn nữa quy tắc của trận đấu chính là nhường lại đế vị.

U Quân nhìn thấy Liễu Long Đình vẫn còn sống thì vô cùng vui vẻ, liền hỏi Liễu Long Đình: “Phần thưởng mà cậu muốn chính là muốn bàn để phong cậu thành Thiên đế đúng không? Thế nhưng cậu lại đi giết Thiên đế, còn trong trận đấu chỉ có cậu mới là người bị giết, cho nên cậu chỉ thể đánh bại ông ta mà không thể giết ông ta.”

Nhìn thấy U Quân cố ý gây khó dễ cho Liễu Long Đình, tôi chỉ biết chắc rằng anh ta muốn đem vị trí Thiên đế đó cho tôi. U Quân vừa nói xong thì đám thần tiên ngồi xem trận đấu cũng phụ họa theo lời của U Quân, không ngừng nói với U Quân rằng trước đây Liễu Long Đình làm ra nhiều chuyện tày đình như thế thì làm sao có thể làm Thiên đế được chứ? Cậu ta đã giết Thiên đế, đó chính là phạm tội tày trời, nếu như tru di cửu tộc thì quá nhẹ, phải giết cậu ta ngay tại chỗ!

Nếu như tru di cửu tộc của Liễu Long Đình thì không chỉ có Liễu Long Đình phải chết mà ngay cả U Quân, Liễu Liệt Vân và tôi cũng đều phải chết bởi vì chúng tôi đều có quan hệ thân thích với Liễu Long Đình, cho nên đám tiên quan này không quan tâm Liễu Long Đình đau đớn như thế nào, cũng không thể dùng hình phạt cao nhất để trừng phạt anh ấy được, cho nên chỉ có thể bắt Liễu Long Đình thừa nhận.

Đối mặt với nhiều thanh âm đòi trảm Liễu Long Đình như vậy khiến cho Liễu Liệt Vân chịu không nổi mà bật khóc thành tiếng, cô ta xoay người không ngừng nắm chặt lấy cánh tay của U Quân, nói với U Quân rằng nhất định không phải là Liễu Long Đình cố ý đâu, mong U Quân xử lý nhẹ tay với Liễu Long Đình.

Rõ ràng là vợ chính thức của U Quân, thế nhưng hiện tại cô ta lại trông giống y như một nô tỳ, bởi vì không được U Quân sủng ái cho nên quả thực Liễu Liệt Vân hèn mọn như một con kiến. Nếu như có thể thì tôi thật sự mong cô ta đừng có làm như vậy, cử giao Liễu Long Đình cho tôi là được rồi, hiện tại cho dù cô ta có cầu xin U Quân tha cho Liễu Long Đình một con đường sống thì U Quân muốn tha thì sẽ tha còn không muốn thì sẽ không tha.

Quả thực giống y như tôi nghĩ, U Quân căn bản là không hề phản ứng gì với Liễu Liệt Vân, hoàn toàn thờ ở trước sự cầu xin của cô ta, còn Liễu Long Đình vẫn còn quỳ trên mặt đất, ngữ khí trả lời U Quân vô cùng bình tĩnh: “Tôi giành được vị trí Thiên đế là do chiến thắng, thế nhưng tôi muốn dâng hiến vị trí này cho Đế Phi nương nương, mong Đại đế ân chuẩn.”

Khi Liễu Long Đình chủ động muốn nhường vị trí Thiên đế này cho tôi thì trong lòng tôi có chút kinh ngạc, không thể hiểu nổi vì sao Liễu Long Đình lại nhường cho tôi.

Theo lý mà nói khi U Quân nghe thấy Liễu Long Đình chủ động nhường vị trí Thiên đế này cho tôi thì chắc hẳn anh ta sẽ cảm thấy vui vẻ vì sao Liễu Long Đình cũng chủ động làm như vậy khiến cho anh ta bớt đi được nhiều phiền toái, thế nhưng sau khi U Quân nghe xong thì ngược lại có chút buồn bực, nhưng anh ta cũng không tiếp tục hỏi vì sao Liễu Long Đình lại làm như vậy, anh ta đứng lên cao giọng nói với tất cả với các vị thần linh: “Thiên đế đã chết, Tinh quân Liễu Long Đình đã giành được vị trí Thiên đế, hơn nữa còn đem tặng lại vị trí này cho Đế phi Nữ Hi. Thiên đình không thể một ngày không có Thiên đế được, vì thế nên mọi người có ý kiến gì khác không?”

U Quân đã nói xong, cũng đã nói rõ ràng rằng Liễu Long Đình đã tặng lại vị trí Thiên đế cho tôi, rồi còn hỏi xem mọi người có ý kiến gì hay không, lời này cũng chỉ là nói cho có vậy thôi, hơn nữa vốn dĩ mọi người vẫn luôn cho rằng Thiên đế thắng là cái chắc cho nên căn bản bọn họ không hề nghĩ rằng Thiên đế sẽ chết, thế nhưng hiện tại Thiên đế đã bị Liễu Long Đình giết chết. Trước đây, thần linh vẫn luôn chịu sự cai quản của Thiên đế nhưng hiện tại cũng chẳng có ai dám kháng lại mệnh lệnh của U Quân cả bởi vì người cũng đã bị Liễu Long Đình giết chết, hơn nữa mọi người cũng đều biết rõ quy tắc của trận đấu, còn cái chết của Thiên đế cũng chỉ là lỗi của một mình Liễu Long Đình.

Thiên đế đã chết, đại cục cũng đã định, tất cả Tiên nhân đều quỳ xuống hướng về phía U Quân mà hô to: “Đại đế thánh minh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK