Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng tôi quả thật cảm thấy rất quái lạ. Mặc dù là lúc mối quan hệ của chúng tôi tốt đẹp hay khi không hòa hợp, Liễu Long Đình chưa bao giờ đề cập đến, thậm chí là không nghĩ đến việc sẽ trả trái tim lại cho tôi. Bây giờ tôi đã bắt đầu có chút nghi ngờ, rốt cuộc anh ấy cần trái tim của tôi để làm gì chứ?

Thế nhưng bây giờ mối quan hệ của tôi và Liễu Long Đình vừa mới hòa hoãn lại, tôi cũng ngại cùng anh ấy nói ra chuyện này. Xem ra tôi phải tìm thời gian khác để nói chuyện với anh ấy mới được.

Thấy tôi không có ý muốn tranh luận, cơn tức giận của Liễu Long Đình cũng dần dần tiêu tán, anh ấy bình tĩnh nói với tôi: “Tôi không có ý trách em, bộ dáng hiện tại của en mà còn muốn làm cái gì chứ? Việc Minh giới bị phong tỏa không phải chuyện nhỏ, cho dù em muốn đích thân điều tra thì cũng phải đợi đến khi cơ thể hoàn toàn khôi phục đã.”

Ban nãy Liễu Long Đình còn mắng tôi dữ dội, bây giờ anh ấy lại bình tĩnh, nghiêm túc giải thích cho tôi nghe. Điều này khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn là một đứa trẻ cần sự giáo dục của cha mẹ, vì vậy tôi quay đầu sang nói với Liễu Long Đình rằng tôi đã hiểu, về sau có chuyện gì tôi cũng sẽ nói cho anh ấy nghe.

Lúc trước tôi còn cảm thấy Liễu Long Đình chẳng thay đổi gì, nhưng thật ra anh ấy đã thay đổi rất nhiều, ít nhất cũng sẽ không giống như những lần trước, hở chút sẽ đem tôi ra làm mồi nhử, cũng sẽ không bận tâm đến cảm nhận của tôi. Bây giờ anh ấy rất quan tâm tôi, sự quan tâm này tôi có thể cảm nhận được rất rõ. Nếu là trước kia anh ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy, lòng dạ anh ấy rất sâu, cho dù muốn cho tôi viên kẹo thì cũng phải bọc một lớp vỏ đắng chát ở bên ngoài. Nhìn thấy những thay đổi của Liễu Long Đình, tôi nhất thời muốn mở miệng khen anh vài câu, nhưng rốt cuộc Lạc Thần đang ở bên cạnh, nếu tôi cứ táo bạo, trắng trợn khen ngợi Liễu Long Đình như thế cũng không tốt, vì vậy tôi liền trộm đưa tay ra về phía Liễu Long Đình, nắm chặt bàn tay của anh ấy.

Bàn tay của Liễu Long Đình rất ấm, khi tôi nắm lấy, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh lập tức truyền vào đầu ngón tay tôi. Tôi nắm chặt tay anh, quay đầu nhìn anh, cắn môi nở một nụ cười.

Liễu Long Đình thấy tôi đột nhiên cười với anh, còn nắm chặt lấy tay anh như vậy, lập tức đáp lại tôi. Anh cũng nắm lấy tay tôi, vùi mặt vào mái tóc tôi.

Phía đông của Đông Hải, cũng chính là nơi trú ngụ của Thần Tú, ba mươi triệu dặm hải lý về phía đông của Đông Hải. Tôi cũng không quá biết rõ pháp lực hiện tại của Liễu Long Đình là bao nhiêu… Cứ nghĩ rằng chuyến đi lần này ít nhất cũng phải mất hai đến ba ngày, nhưng điều khiến tôi không thể nào ngờ đến chính là khi chúng tôi ngồi vào thần liễn, thần liễn, thần liền lập tức đưa chúng tôi bay ra ngoài, đất liền và đại dương cứ thay phiên nhau hiện ra trước mắt tôi, hơn nữa dần dần men theo cuộc hành trình của chúng tôi, cảnh nhân gian cuối cùng đã biết mất, chúng tôi bay vào ảo cảnh.

Trong ảo cảnh này có cung điện, có nhà lầu, cũng có đủ loại kiểu người khác nhau, đủ loại cảnh sông nước hữu tình, cũng chẳng khác chỗ của chúng tôi là mấy. Ngay khi chúng tôi đến nơi vừa hư ảo lại có chút chân thật này, Liễu Long Đình nói với chúng tôi đây chính là phía đông của Đông Hải.

Tôi chưa từng đặt chân đến nơi này trước đây. Khi thần liễn của chúng tôi đáp xuống mảnh đất kỳ diệu này, tôi đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này khá giống nhân gian, tất cả các tòa nhà cao tầng đều là kiến trúc cổ đại của Đại Hạ. Xét theo lẽ thường, chúng tôi đã bay lâu như vậy, qua Đông Hải, vượt qua giới tuyến quốc gia thì sao con người nơi đây, kiến trúc nơi đây lại đều là của nền cổ đại Đại Hạ cơ chứ?

Mấy ngàn năm trước, tôi cũng chẳng quan tâm gì đến việc trần thế, cũng hoàn toàn không hiểu biết gì về lịch sử nhân gian.

Khi tôi hỏi Liễu Long Đình, Liễu Long Đình nói cho tôi biết rằng những vị thần đầu tiên trên thế giới này đều được sinh ra ở Đại Hạ, cho dù mỗi người có một vùng lãnh thổ riêng nhưng tất cả đều là thần của Đại Hạ. Những vị thần này ở những quốc gia khác nhau thì sẽ có những tên gọi khác nhau, cũng sẽ có những nhận thức khác nhau và cách thức mà người dân địa phương thờ phụng họ cũng sẽ khác nhau. Ví dụ như ở phương tây, Adam và Eva là tổ tiên của loài người, thật ra Adam và Eva chính là Phục Hy và Nữ Oa, trời giáng thiên tai và lũ lụt, bao phủ cả đại địa, con thuyền Noah và Đại Vũ đã giúp trị thủy. Tất cả những truyền thuyết này chỉ là vì đến những nơi khác nhau, được người đời rỉ tai nhau lưu truyền rộng rãi đến nay, hơn nữa sau này văn hóa và ngôn ngữ cũng dần sinh ra phân nhánh nên cũng bắt đầu sinh ra những dị bản khác nhau.

Từ trước đến nay, tôi chưa từng suy xét đến vấn đề này, bây giờ nghe Liễu Long Đình nói vậy, nháy mắt tôi như thế chợt được giác ngộ. Có rất nhiều những thần thoại lịch sử đến từ các quốc qua khác nhau, những câu chuyện này đều có những điểm giống nhau đáng kinh ngạc. Kiến thức của người đời về thần rất hữu hạn, thần thánh được nhân gian cung phụng, dù là cùng một vị thần, ở cùng một khu vực trên mảnh đất Đại Hạ cũng sẽ có những ý kiến khác nhau. Tuy rằng có muôn vàn ý kiến và nhận định khác nhau nhưng những việc mà vị thần ấy làm lại giống nhau y hệt.

Vùng phía đông Đông Hải này cũng giống như Quy Khư của Liễu Long Đình, đều là kết giới ảo cảnh. Những ảo cảnh này trong những tình huống bình thường người nhìn không thấy, nhưng vào một thời gian cố định nào đó hoặc khi khí hậu biến đổi thì nó sẽ hiện ra hình dạng chân thật của nó. Bất kỳ ảo cảnh nào hiện ra trong mắt người đời và còn không có chút căn cứ về sự xuất hiện này thi đều sẽ được người đời xem như những lâu đài cận biển, tòa thành giữa không trung.

Thế nhưng vùng đất phía đông Đông Hải nơi chúng tôi đang đặt chân này chỉ là một phần nhỏ của Minh giới hiển lộ ở trần gian. Chúng tôi muốn tìm Thần Tú thì phải đi xuyên qua quỷ môn quan ở phía trên vùng đất phía đông Đông Hải này, khi đó chúng tôi mới thật sự đến được Minh giới, và nơi ở của Thần Tú là ở ngay dưới quỷ môn quan.

Mấy ngày trước Thần Tú đến tìm tôi, mà toàn bộ kết giới của Minh giới, dựa theo Lạc Thần thì đã sớm được lập ra trước khi Thần Tú rời khỏi. Tôi thật sự muốn biết Thần Tú đã rời khỏi Minh giới bằng cách nào. Bây giờ chỉ cần tìm ra được Thần Tú, chúng tôi sẽ hiểu biết thêm về phong ấn ly kỳ này.

Chúng tôi càng bay về phía đông Đông Hải, bầu trời xung quanh càng lúc càng tối, mãi đến khi bốn phía chỉ còn lại một màu đen thì một thứ gì đó tương tự một bức tường cao xuất hiện. Khi thần liễn của chúng tôi đến trước bức tường cao này, Liễu Long Đình nói đây chính là quỷ môn quan, con đường chúng tôi nhất định phải đi nếu muốn đến thần phủ của Thần Tú.

Quỷ môn quan này chính là trạm kiểm soát của Minh giới, cho dù là ai đến đây thì cũng phải tiếp nhận kiểm tra xem thử là có giấy thông hành của Minh giới hay không. Tuy nhiên tôi và Lạc Thần đều là thần của Thiên Đình nên mấy lễ tiết này cũng được bỏ qua. Theo như Lạc Thần nói, quỷ môn quan là trạm kiểm soát thứ hai khi người chết đến âm tào địa phủ để báo danh. Hai bên quỷ môn quan có mười tám cái Quỷ Vương và tiểu quỷ gác cổng, rào chắn nghiêm ngặt, tường đồng vách sắt, không gì phá nổi.

Khi chúng tôi đi về phía quỷ môn quan, trong suy nghĩ của tôi, nó chẳng khác gì một cánh cổng thông thường, bên trên có 3 chữ “Quỷ môn quan” cứng cáp, mạnh mẽ, treo đầy lồng đèn màu trắng. Những lồng đèn phát ra ánh sáng trắng, soi sáng lối đi đến Minh giới, tựa như vầng trăng tròn giữa mùa hè, thanh lãnh lại âm trầm, nhưng trừ bỏ những thứ này, xung quanh quỷ môn quan, đừng nói là tiểu quỷ vương, nay cả bóng dáng của nửa cái âm binh cũng không thấy, cổng lớn mở ra, bên trong hoàn toàn trống rỗng.

Thấy cửa đang mở, tôi định bước vào bên trong xem thử Minh giới có thật sự bị phong tỏa hay không, thế nhưng khi tôi bước về phía trước, Liễu Long Đình đột nhiên đè lại bả vai tôi, ý bảo tôi đừng nhúc nhích. Anh đánh ra một đạo pháp lực về phía quỷ môn quan đang rộng mở kia, một luồng sáng trắng trào ra.

Ngay khi luồng sáng trắng này đến gần quỷ môn quan thì tựa như đụng phải một vật thì như đụng phải một vật gì đó vô cùng cứng rắn, nháy mắt nổ tung tóe, căn bản không vào được bên trong.

Pháp lực này ở quỷ môn quan nổ tung, cũng đã nói lên được rằng ngay cả pháp lực còn không thể vào được thì càng đừng nói đến người có cơ thể bằng xương bằng thịt như chúng tôi, nhưng nếu không qua được quỷ môn quan, chúng tôi lại không còn cách nào khác để tìm được Thần Tú. Kết giới này hoàn toàn ngăn cách Minh giới và nhân gian, bên trong ra không được mà người bên ngoài như chúng tôi cũng không thể tiến vào.

“Có thể lúc Thần Tú đến tìm em cũng không phải là từ Minh giới đến. Em thử gọi lại cho cô ấy một lần xem nào.’’

Liễu Long Đình cũng khá để bụng chuyện này. Tôi đã dùng kem dưỡng da mà Thần Tú cho tôi, cũng biết rõ khí tức của cô ấy, vì vậy tôi nhắm mắt lại, miệng mặc niệm chú ngữ, gọi cho Thần Tú.

Tôi và cô ấy đều là thần, giữa thần và thần đều có thể liên lạc với nhau, cũng giống như điện thoại ở nhân gian vậy. Nhưng bây giờ cho dù là tôi gọi Thần Tú như thế nào, Thần Tú đều không đáp lại. Như thế thì chỉ có hai cách giải thích, một là cô ấy không để ý tới tôi, hai chính là giống như lúc Lạc Thần gọi cho Diêm La Vương, bọn họ đang ở bên trong Minh giới bị phong tỏa, không thể nhận được chú ngữ mà chúng tôi dùng để gọi họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK