Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất thời, tôi không dám tin U Quân lại thả Liễu Long Đình ra.

Không chỉ có tôi, cho dù là Liễu Long Đình khi nghe tới tiếng bên ngoài cũng nhíu mày, quay đầu nhìn tôi một cái. Mà tôi cũng nhìn về phía Liễu Long Đình, tỏ ra kinh ngạc, nói với anh ta chuyện này chắc chắn không phải tôi làm, ngay cả nói tôi còn chưa nói, tôi căn bản không biết sao U Quân lại đột nhiên thả Liễu Long Đình ra, não bị ngập nước hay gì?

Không thể nào, xác suất này còn nhỏ hơn cả xác suất của việc tôi tự dưng tình nguyện sinh con cho anh ta.

Thế nhưng sau khi binh lính bên ngoài hét lên xong, đột nhiên có mấy người cai ngục lập tức đi tới cửa ngục của Liễu Long Đình, người đứng đầu mặc khá uy phong lẫm liệt lấy thánh chỉ ra, đọc trước mặt Liễu Long Đình. U Quân đã thả anh ta ra, nhưng không cho phép anh ta lên Cửu Trùng Thiên một bước nào nữa.

Sau khi Liễu Long Đình nhận thánh chỉ, những người lính đó quay người định rời đi, khi anh ta đi qua mặt tôi, tôi lập tức gọi lại, hỏi: “Anh ơi, cho tôi hỏi một chút, tại sao hoàng đế lại đột nhiên hạ lệnh thả Liễu Long Đình ra vậy?”

Bây giờ tôi là dáng vẻ của một cung nữ, pháp lực của người lính này cũng không mạnh mấy, không cả nhìn ra tôi thấy thân phận thấp kém của tôi, anh ta cũng lười bận tâm tới tôi, không thèm nhìn tôi lấy một cái, cứ thế đi thẳng. Còn người lính coi ngục sau khi Liễu Long Đình được phóng thích, anh ta liền đi lấy bộ quần áo Liễu Long Đình đã mặc lùc trước tới, kêu Liễu Long Đình mặc vào, sau khi mặc xong là có thể đi ra ngoài rồi.

Bây giờ mấy người lính ở bên cạnh chúng tôi, cho dù lúc này tôi có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Liễu Long Đình, thế nhưng lúc này cũng không có cách nào nói ra được, còn khi nghe được thánh chỉ, Liễu Long Đình chỉ kinh ngạc một chút, bây giờ anh ta lại khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh vừa nãy, chậm rãi mặc áo khoác lên, kêu tôi giúp anh ta buộc thắt lưng lại.

Vốn dĩ tôi không muốn quan tâm tới anh ta, nhưng thấy anh ta đã giơ tay lên rồi, tôi cũng lười giảo hoạt với anh ta giúp anh ta buộc vào, sau đó cùng anh ta đi ra khỏi cửa nhà tù.

Thật ra với thực lực hiện tại của Liễu Long Đình mà nói, ngục tù này đã không giam giữ nổi anh ta nữa rồi, anh ta vẫn luôn muốn U Quân tự tay ân xá cho anh ta có lẽ là muốn có được tự do một cách danh chính ngôn thuận nhất, từ nay về sau có thể quang minh chính đại sống sót, không cần trốn chui trốn lủi. Bây giờ điều anh ta muốn đã thành sự thật rồi, sau khi tôi và Liễu Long Định đi ra ngoài, tạm thời cũng không cần biết U Quân vì sao lại thả Liễu Long Đình ra, cho dù là lí do gì thì giờ tôi cũng không muốn có bất kì quan hệ nào với Liễu Long Đình, anh ta căn bản không phải ngọn đèn chờ rót dầu vào, muốn để anh ta giúp tôi đối phó với U Quân bản thân tôi còn phải cố gắng dành nửa cái mạng nữa.

“Bây giờ anh cũng ra ngoài rồi, tôi nghĩ quan hệ hợp tác của chúng ta cũng dừng tại đây đi, tôi vẫn hy vọng anh nể tình tình nghĩa trước đây của chúng ta, dừng bắn tôi trước mặt U Quân nữa. Bây giờ anh bị hạ lệnh không thể xuất hiện ở Cửu Trùng Thiên, chị của anh, tôi có thể giúp anh chăm sóc cô ấy, nhưng anh phải nhớ điều tôi đã nói với anh.’’

Tôi không mang theo chút tình cảm nào nói với Liễu Long Đình những điều này, khi ở trong ngục, anh ta uy hiếp tôi, bây giờ anh ta ra ngoài rồi, U Quân không cho phép anh ta tới Cửu Trùng Thiên, chẳng qua là cho tôi lí do để có thể uy hiếp anh ta, nói với anh ta chỉ cần anh ta dám nói chuyện của tôi cho U Quân, tôi tuyệt đối không để đám người Liễu Long Đình sống yên ổn.

Lúc này chúng tôi đã bay khỏi Cửu Trùng Thiên, Liễu Long Đình không thể ở Cửu Trùng Thiên được, anh ta chỉ có thể hạ phàm, đi tới nhân gian. Nghĩ tới cũng thật đáng buồn, yêu vương của tam giới rất lâu về trước giờ lại rơi vào cảnh bị cấm túc như này, cho dù là được phóng thích cũng không thể gia nhập vào vị trí thần linh.

Liễu Long Đình khó khăn lắm mới ra ngoài được, bây giờ lại bị trục xuất khỏi hạ giới, tôi nghĩ có lẽ anh ta sẽ uy hiếp tôi làm chút chuyện gì đó, nhưng điều ngoài ý muốn chính là, Liễu Long Đình không làm gì vướng mắc tới tôi nữa, anh ta vô cùng nhẹ nhàng nói với tôi một câu: “Vậy người nhà tôi đều nhờ Hi Hoàng chăm sóc rồi, sau này gặp lại.”

Tôi lười nói với Liễu Long Đình, quay người thẳng thừng bước đi, có điều lúc đi, tôi lại nghĩ tới khi Liễu Long Đình ép tôi phải cứu anh ta ra ngoài, anh ta nói là vì giúp tôi đối phó với U Quân, nhưng bây giờ, anh ta căn bản không phải vì giúp tôi đối phó U Quân nữa, anh ta chỉ muốn cho mình tự do mà thôi, nói một cách dễ nghe thì anh ta chỉ muốn để tôi bảo U Quân ân xá cho anh ta mà thôi.

Trên đường quay về, thật ra tôi cũng có ý định quay đầu lại nhìn Liễu Long Đình, xem xem có phải anh ta thật sự đi rồi hay không, nhưng tôi lại sợ cái quay đầu này sẽ khiến Liễu Long Đình cho rằng tôi đang lưu luyến anh ta, thể là suốt đường tôi đều nhịn. Với loại người đều cáng như anh ta, tôi không muốn quay đầu lại nhìn. Tôi thật sự nghi ngờ lúc trước có phải mắt tôi bị mù rồi hay không, sao có thể nhìn trúng loại người này được.

Trên đường quay về thiên đình, tôi đều chửi mắng Liễu Long Đình, thế nhưng khi chửi anh ta, tôi cũng nghĩ sao U Quân đột nhiên phóng thích cho Liễu Long Đình vậy? Sớm không làm muộn không làm, cứ nhất định phải là lúc then chốt nhất này, anh ta thả Liễu Long Đình ra rồi, đột nhiên tôi hơi nghi ngờ không biết có phải U Quân đã biết mánh khóe của tôi và Liễu Long Đình rồi hay không, vậy nên lúc này mới quay xe, thả Liễu Long Đình ra?

Khi trong lòng tôi xuất hiện cách nghĩ này, chính tôi cũng bị dọa sợ, đây căn bản là điều không thể nào, tôi làm việc vô cùng cảnh giác, không để lại bất kì dấu vết nào, U Quân chắc không thể biết được.

Mặc dù trong lòng tôi tự an ủi chính mình như vậy, nhưng tôi không biết U Quân thả Liễu Long Đình ra với lí do gì, trong lòng tôi vẫn hơi bất an. Vừa nãy khi tôi ở thiên đình, U Quân không quay lại, bây giờ tôi quay lại rồi, cũng không biết anh ta đã quay về hay chưa. Nếu như quay về rồi, tôi cứ tìm một cái cớ, nói tôi đến Cửu Trùng Thiên tìm anh ta sau đó hỏi xem sao anh ta lại thả Liễu Long Đình ra.

Thế nhưng khi tôi hồi cung, phát hiện U Quân vẫn không tới tìm tôi, ngược lại là cung nữ trong cung, cô ấy dùng đĩa, bưng một con phượng hoàng tinh xảo tới cho tôi, nói với tôi đây là đế hậu đã mang đến tặng cho tôi khi tôi vừa đi, kêu tôi nhất định phải nhận.

Buổi tối hôm nay, không chỉ có U Quân kỳ quái mà ngay cả Liễu Liệt Vân cũng kỳ lạ như vậy. Tôi đưa tay ra lấy con phượng hoàng, khi tay tôi tiếp xúc với cái đĩa, giọng nói của Liễu Liệt Vân đột nhiên truyền tới chỗ tôi.

“Bạch Tô, chị cũng không giúp được em gì cả, hôm nay nhìn thấy em u sầu vì chuyện em của em ba, chị thân là chị của nó, nó vào tù nhưng chị lại chẳng được gì, trong lòng chị cũng rất khó chịu. Vừa nãy chị đã dùng tóc em biến thành dáng vẻ này, nếu như em không muốn có bất kỳ quan hệ nào với U Quân, vậy chị thay em, vẫn mong có thể cứu em ba ra, hy vọng anh ấy có thể tha thứ cho chị.”

Nghe xong lời Liễu Liệt Vân nói, tôi vô cùng kinh ngạc, thảo nào vừa nãy cô ấy lại muốn tóc của tôi, thì ra là muốn thông qua cách này biến thành dáng vẻ của tôi, sau đó đi tìm U Quân, để U Quân biết cô ấy tình nguyện dẹp tất cả cho anh ấy, sau đó U Quân sẽ hạ lệnh thả Liễu Long Đình ra.

Tôi nói, sao U Quân lại đột nhiên vô duyên vô cớ thả Liễu Long Đinh ra, trước đó trong bụng tôi có đứa con, tôi căn bản là không mang thai được, bây giờ con đã không còn nữa, nếu như Liễu Liệt Vân muốn tình nguyện, cộng thêm bọn họ cũng có pháp lực, vậy thì một lần là có thể trúng được, Liễu Liệt Vẫn mang thai đã là chuyện tất nhiên rồi.

Thế nhưng, thế nhưng mặc dù Liễu Liệt Vân đã giúp tôi và Liễu Long Đình, nhưng trong lòng đột nhiên càng lo lắng hơn, bởi vì bây giờ nếu như chuyện của chúng tôi bị bại lộ, chắc chắn phải chịu phạt, chủ yếu vẫn là tôi. Nhưng theo mức độ càng làm càng quá đáng của chúng tôi, lửa cũng to quá rồi, cộng thêm tốc độ đốt giấy này, tới lúc Liễu Liệt Vân mang thai rồi, kẽ hở càng dễ nhìn ra hơn. Nếu như vào lúc này chuyện của chúng tôi bại lộ trước mặt U Quân, sợ rằng toàn bộ chúng tôi đều không thể sống sót được.

Trong lòng tôi vô cùng lo lắng, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, không có thuốc hối hận nào có thể uống được nữa. Tôi nghĩ có phải mình quá bi quan rồi hay không, chắc sẽ không thảm như tôi nghĩ đâu, nếu như chuyện chúng tôi làm được giấu kín, có lẽ vẫn qua mặt được U Quân thôi.

Tới bây giờ, tôi vẫn hơi hối hận, ban đầu nếu như không dây vào Liễu Long Đình, cũng sẽ không xảy ra chuyện phiền phức như này. Cung nữ thấy vẻ mặt u sầu của tôi, cô ấy muốn tôi sớm đi tắm rửa nghỉ ngơi, có chuyện gì phiền hà thì để mai hãy nghĩ.

Nghĩ nhiều quá cũng không có tác dụng gì, tôi gật đầu với cung nữ, quay người đi theo cô ấy tới phòng tắm. Thế nhưng khi tôi chuẩn bị cởi hết quần áo trên người ra, một con rắn màu trắng đột nhiên nhảy từ trong quần áo tôi xuống nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK