Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu nhóc này khoảng chừng 15 tuổi, tóc cắt moi, mặc quần áo còn coi như thời trang. Nếu không phải vừa rồi cậu ta giúp tôi đánh người thì tôi sẽ không coi cậu ta là côn đồ, cùng lắm cho rằng con trai nhà giàu có nào đó thôi.

“Em trai, em tìm chị làm gì?” Tôi hỏi cậu nhóc.

“Chị là bà cốt hả? Vừa rồi em nghe anh Vương nói chị là bà cốt.”

Một đứa bé hỏi tôi có phải là bà cốt hay không, thế này thì hơi giống dụ dỗ trẻ con tin vào phong kiến mê tín. Tuy nhiên tôi vẫn ngượng nghịu gật đầu, nói đúng vậy.

“Vậy thì có chuyện muốn nhờ chị xem giúp, em cho chị tiền lương vừa rồi luôn, không biết có đủ hay không.” Cậu bé hạ giọng nói, có vẻ rất hụt hẫng.

Lừa tiền ai cũng không thể lừa tiền con nít. Vì thế tôi mời cậu nhóc này vào nhà ngồi, hỏi cậu ta có chuyện gì?

“Em nghi ngờ con chó nhà em có vấn đề.” Cậu nhóc nghiêm túc nói.

Phượng Tổ Thiên không tàng hình, nghe nói con chó có vấn đề, thấy cậu bé này cũng không lớn nên nhất thời bật cười: “Chó có vấn đề thì đưa đến bệnh viện thú y chứ, cậu tìm tới chỗ bọn tôi làm gì?”

Tôi lập tức đánh lên tay Phượng Tố Thiên một phát, kêu anh ta đừng chen mồm, sau đó giả vờ như chị gái tri kỷ hỏi cậu bé: “Chó nhà em có vấn đề gì? Chị chỉ xem những chuyện kỳ lạ thôi, không khám bệnh được đâu nhé.”

“Em nghi ngờ con chó nhà em ăn thịt người.”

Vãi chưởng! Thằng nhóc vừa nói xong thì tôi nhất thời rùng mình. Lỡ như chó thật sự ăn thịt người, chỗ chúng tôi có bao nhiêu nhà nuôi chó? Chẳng phải sẽ thành mối họa hay sao? Hơn nữa chó đã được con người thuần dưỡng từ thời cổ đại, lại không phải là dã thú, sao có thể ăn thịt người?

“Em không đùa chứ? Hay là đầu óc em có vấn đề?” Tôi hỏi cậu nhóc.

Phượng Tố Thiên ngồi bên cạnh tôi, thấy tôi hỏi cậu nhóc có phải đầu óc có vấn đề bằng giọng đáng yêu như vậy, nhất thời cười mắng tôi không hổ là Bạch Tô, não tàn mà anh ta thích nhất. Tôi lười quan tâm tới Phượng Tố Thiên, chờ cậu nhóc này nói chuyện.

“Đầu em không có vấn đề gì, em nói thật đấy.” Cậu bé giải thích, im lặng một hồi rồi nói với tôi: “Em vốn có một cô em gái mới chào đời, em rất thích con bé, nhưng vì từ nhỏ em đã là đứa trẻ hư nên ba mẹ em chẳng mấy quan tâm tới em. Mấy tháng trước, cái nôi trong nhà em tự dưng lại biến mất, ba mẹ em đã tìm rất nhiều nơi mà không thấy, sau này nghi ngờ em ghen ghét với em gái nên mới giấu em gái đi. Em cũng không biết em gái em đang ở đâu, sau đó em bị ba mẹ đuổi ra ngoài, nói em là yêu tinh hại người, thà rằng không có thằng con trai như em.”

Nghe cậu nhóc kể tới đây, tôi hơi đau lòng, bèn hỏi cậu ta: “Cho nên em nghi ngờ con chó nhà em ăn thịt em gái em hả?”

“Vâng.” Cậu bé thận trọng gật đầu: “Con chó nhà em là chó Golden, năm em chào đời, ba mẹ em đã mua nó về nhà, nay đã 17 năm rồi, còn chưa chết già. Mấy năm trước, em thường xuyên thấy nó với mặt trăng vào buổi tối, quỳ hai chân sau, chắp hai chân trước y hệt như con người, không ngừng dập đầu với mặt trăng. Sau này ba mẹ em đi siêu thị mua đồ, kêu em chăm sóc em gái, nhưng lúc đó em thấy em gái đã ngủ nên ham chơi chạy đi, ai ngờ lúc về nhà thì không thấy em gái đâu, chỉ có con chó nhà em nằm bên nôi với cái bụng tròn vo.”

Tôi quay sang nhìn Phượng Tổ Thiên. Nghe cậu nhóc kể xong, Phượng Tố Thiên cũng cảm thấy không đơn giản, ngồi thẳng lưng hỏi cậu bé: “Nhóc thấy chó nhà nhóc với mặt trăng hả? Cụ thể là lúc nào? Khoảng mấy năm?”

“Bốn năm năm gì đó, nhưng em cũng không thường xuyên nhìn thấy, trong vòng ba bốn năm em thấy tổng cộng là năm lần.”

“Trừ cậu ra, nhà cậu còn ai thấy không?” Phượng Tổ Thiên lại hỏi.

Cậu nhóc lắc đầu, nói không có, cậu ta đã kể chuyện này với ba mẹ, nhưng ba mẹ không tin.

“Anh có biết thế là thế nào không?” Tôi hỏi Phượng Tố Thiên.

Phượng Tố Thiên cau mày nói: “Con chó này chắc là đang tu luyện. Bất kể là loài động vật nào, sau khi thông linh trí thì đều sẽ muốn tu luyện, nhưng bình thường chỉ có động vật hoang dã mới tu luyện. Động vật hoang dã rất hiếm khi chung sống với con người, linh khí đầy đủ, nhưng động vật nuôi trong nhà thì rất khó, bởi vì chung sống hằng ngày với con người linh trí của nó sẽ bị khí của con người chia rẽ, cho nên rất hiếm có con nào thông linh trí. Nhưng mà động vật có ý tưởng ăn thịt người thì ít ra cũng phải tu hành từ năm mươi năm trở lên, con chó này mới bốn năm năm đã có ý tưởng ăn thịt người, tốc độ tu hành hơi bị nhanh đấy.”

Phượng Tổ Thiên lại hỏi cậu nhóc: “Lúc con chó đó đến nhà cậu là chó con hay lớn rồi?”

“Là chó con, mới sinh ra không lâu, hồi trước ba mẹ em rất thương em, em vừa sinh ra mấy ngày thì mua cho em con chó đó, bảo là muốn nó trưởng thành cùng em.”

Nếu là chó lớn thì còn dễ hiểu, không chừng trước kia con chó đó đã tu luyện rồi. Nhưng chó con thì khó mà nói, tuổi thọ của một con chó cùng lắm là mười mấy năm, một con chó mười mấy năm ở bên cạnh con người, vậy mà tốc độ tu luyện còn nhanh hơn cả những động vật tu hành tránh xa đám người.

“Ngày mai cậu có thể dẫn tôi tới nhà cậu xem thử không?” Phượng Tổ Thiên hỏi cậu nhóc: “Tôi nghi ngờ xảy ra chuyện này là vì có liên quan tới phong thủy nhà họ. Có những nơi phong thủy quá tốt, không chỉ dưỡng người mà còn dưỡng cả động vật.”

Cậu nhóc gật đầu, sau đó lắc đầu, rồi lại gật đầu, làm tôi không hiểu cậu ta có ý gì.

“Nếu ba mẹ em không có nhà thì em có thể dẫn anh chị về nhà, nếu ở nhà…” Cậu bé im lặng: “Họ nói nếu em không tìm được em gái mà dám về nhà thì sẽ báo cảnh sát bắt em.” Cậu bé vừa nói vừa rơi nước mắt. Tôi hơi đau lòng, nhưng mặc dù cậu nhóc này thoạt nhìn còn nhỏ thì cũng chỉ thua tôi ba tuổi mà thôi, cũng không tiện lau nước mắt cho cậu ấy. Vì thế tôi đưa cho cậu ấy một cái khăn tay, hỏi ăn tối chưa?

Cậu nhóc lắc đầu.

“Vậy thì để chị nấu cho em tô mì. Em khỏi cần trả tiền cho chị, ngày mai chị sẽ cùng chú này tới nhà em xem thử, nhất định sẽ tìm em gái giúp em.” Tôi vừa nói vừa đến trước tủ lạnh lấy hộp sữa cho cậu bé, sau đó bắt đầu vào bếp làm việc. Phượng Tổ Thiên nằm trên sofa mở khóa di động của tôi, nói nhân tiện nấu giúp anh ta một phần, anh ta cũng đói rồi.

Tôi lười quan tâm anh ta, nhưng vẫn nấu cho anh ta một phần mì. Cậu nhóc thấy tôi làm việc thì cũng lại đây giúp tôi, nói cậu nhóc tên là Tần Tường. Tôi cũng nói với cậu nhóc tên tôi là Bạch Tô, sau này chúng tôi coi như bạn bè, nếu cậu nhóc không có nơi ăn cơm thì có thể tới tìm tôi.

Tối nay ăn cơm xong, Tân Tường cũng không có nơi đi nên ngủ lại trên sofa nhà tôi. Sáng hôm sau, tôi còn định hỏi Tần

Tường rằng nhà cậu ấy ở đâu để tôi còn biết đường bắt taxi, nhưng không ngờ Phượng Tổ Thiên lại lấy một chuỗi chìa khóa xe, nói với tôi rằng đi thôi, xe đang đỗ ở gara khu chung cư nhà tôi. Tôi nhìn nhãn hiệu chiếc xe, kinh khủng, còn là BMW nữa chứ, hỏi anh ta tiền đầu ra mua xe này?

“Hôm qua tôi mượn của Hồ Tiên. Anh già đó làm việc với Anh Cô kiếm được không ít tiền, làm xong đơn hàng của thằng nhóc này, về sau chúng ta cũng mau chóng kiếm tiền đi, không thì không trả được tiền cho Hồ Tiên đâu.” Phượng Tố Thiên nhắc nhở tôi.

Tôi khinh bỉ nhìn Phượng Tố Thiên, ai bảo anh ta làm màu mua xe đắt tiền thế này. Lúc ra ngoài, tôi vốn định lên tiếng chào hỏi Liễu Long Đình, nhưng bây giờ Liễu Long Đình đang quấn trên cổ tay tôi, nhìn từ xa như một chiếc vòng tay bằng ngọc trắng, nếu mùa hè mang ra ngoài thì quả thực đẹp đẽ vô cùng.

“Tôi đi theo em.” Liễu Long Đình nói.

Tần Tường như không thấy con rắn trên tay tôi, kinh ngạc hỏi tôi đang nói chuyện với ai?

Phượng Tổ Thiên vốn còn đang vui vẻ, thấy Liễu Long Đình cũng muốn đi thì nhất thời ỉu xìu: “Xem ra đã lâu rồi hai người không ngủ với nhau, Liễu Long Đình còn có thể tàng hình.” Sau đó lại khó chịu nói một câu mà chỉ mình anh ta mới nói được: “Liễu Long Đình, cậu đừng có giành nhà vệ sinh mà không làm gì nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK