**********
Chương 344: Bức thư quan trọng
Rõ ràng là tôi gọi chúng tới đây, sao bây giờ lại biến thành tôi giết người? Nếu là tôi giết người thì tôi sẽ gọi chúng tới đây sao? Nhìn đám nữ nhân quan tâm Liễu Long Đình, trong lòng tôi vừa giận vừa tức. Anh ta vốn bảnh bao, bây giờ bị thương, sắc mặt tái nhợt trông càng thu hút người khác hơn. Lại thêm ở Quy Khư này đầu người mình rắn vốn có thân phận cao quý, còn có ngoại hình tuấn tú, quả thực là nữ nhân đều không nhịn được muốn tiếp cận.
Đẹp trai giỏi lắm hả?
Tôi còn định ăn miếng trả miếng Liễu Long Đình, nhưng không ngờ những người tôi gọi tới lại có thái độ như vậy. Bây giờ mấy nữ nhân kia hiến ân cần của Liễu Long Đình, mấy người đàn ông đứng sau lưng tôi cũng không nói lời nào. Huống hồ nếu Liễu Long Đình tìm người làm việc rồi lại sát hại chúng thì chắc chắn cũng sẽ không tìm người có nội tình, cho nên mọi người đều chẳng thèm bận tâm tới những người đã chết, hơn nữa báo quan cũng rất phiền phức, Liễu Long Đình cũng thực sự bị thương, chỉ cần anh ta khăng khăng nói rằng đảm yêu quái kia tấn công anh ta, anh ta tự vệ nên mới giết chúng, chết không có đối chứng, lại thêm thân phận của anh ta thì dù bảo quan, cùng lắm cũng chỉ bị nhốt mấy ngày là lại được thả ra.
Thật sự là làm tôi tức chết. Mấy nữ nhân kia còn kêu gào muốn đưa tôi lên quan phủ, Liễu Long Đình lại ra vẻ giải vây cho tôi, nói tôi con nhỏ, hy vọng họ đừng làm khó tôi. Dù gì thân phận của tôi chính là con gái của Liễu Long Đình, họ tha thứ tôi tức là cho Liễu Long Đình mặt mũi, vì thế mọi người đều không so đo, chẳng những vậy mà mấy nữ nhân còn đỡ Liễu Long Đình về Liễu Phủ. Cũng không biết là muốn trừng phạt tôi hay là làm gì, Liễu Long Đình kêu tôi bưng trà rót nước cho khách, nói cảm hơn họ, ra vẻ tôi rất có giáo dưỡng.
Tôi tức gần chết, nhưng không đấu lại Liễu Long Đình, anh ta rất giỏi ngụy trang. Khi mấy nữ nhân kia rời đi, anh ta cứ như người không có việc gì, nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của tôi, đi về phía tôi hỏi: “Chuyện này không đúng như ước muốn của em, có phải em rất khó chịu không?” . Ngôn Tình Hay
Tôi lười để ý tới anh ta, chẳng nói với anh ta câu nào, xoay người về phòng. Liễu Long Đình cũng không đi theo tôi. Đối với anh ta mà nói, chỉ cần tôi còn ở bên cạnh anh ta thì anh ta sẽ có cách hóa giải mọi cảm xúc của tôi. Thực ra có những lúc hận không đáng sợ, đáng sợ là có người có thể dễ dàng khơi mào sự căm hận của mình, nhưng rồi lại có thể dễ dàng gỡ bỏ ám ảnh trong lòng mình, người như thế mới thực sự đáng sợ. Liễu Long Đình chính là loại người như vậy, tâm kể của anh ta quá lợi hại, tôi thật sự rất sợ một ngày nào đó anh ta có thể giải quyết hết những thù hận trong lòng tôi, vậy thì những gì mà anh ta từng làm hại tôi, những nỗi khổ mà tôi từng chịu đựng đều sẽ uổng phí.
Mấy ngày nay chúng tôi không xảy ra chuyện gì.
Đám người bên ngoài biết Liễu Long Đình không có vợ con, chỉ dẫn theo một đứa con gái tới Quy Khư thì bắt đầu có người tới nhà làm khách, có những nữ nhân xinh đẹp chuyên môn tới thăm Liễu Long Đình, có người là bà mối tới làm mai cho Liễu Long Đình. Tôi không để ý tới Liễu Long Đình, còn Liễu Long Đình thì không từ chối những khách nữ kia, kể chuyện thế gian cho đảm nữ nhân đó, sau đó dạy họ viết chữ vẽ tranh, hoặc là đánh đàn thổi sáo, còn uống rượu mua vui với họ, bị đám nữ nhân ăn bớt ngay trước mặt tôi mà cũng làm như không có chuyện gì.
Tôi biết Liễu Long Đình cố ý làm vậy cho tôi xem. Anh ta làm vậy là để tôi nghẹn khuất, để tôi ghen tỵ. Hôm đó tôi nói thích anh ta, anh ta liền dùng đủ mọi cách để tôi làm ra hành động chứng minh tôi yêu anh ta. Tôi biết Liễu Long Đình hy vọng tôi làm gì. Ở Quy Khư này, chúng tôi gần như không có việc gì để làm, Liễu Long Đình có thời gian chờ tôi. Ban đầu tôi chẳng buồn để ý tới anh ta, cho rằng lâu ngày thì mình sẽ quen với những hành vi của anh ta. Nhưng tôi không thể rời khỏi Liễu Phủ, Liễu Long Đình mỗi ngày mua vui với đảm nữ nhân, tiếng cười cứ không dứt bên tại tôi, khiến tôi muốn nổi điên.
Vì thế có lần mấy nữ nhân đều đưa Liễu Long Đình lên giường, bắt đầu cởi quần áo của anh ta, tôi không nhịn được xông vào phòng, kéo mấy nữ nhân nằm trên người Liễu Long Đình xuống, kêu họ cút đi! Mấy nữ nhân đó vốn cũng chẳng ưa gì tôi, nhưng Liễu Long Đình nằm trên giường nhìn tôi tức giận, vung tay áo nói với mấy nữ nhân đó: “Các cô về đi. “Tại sao vậy? Liễu đại nhân, chúng ta còn chưa chơi xong mà? Ngài còn chưa thử chúng tôi đâu… “Đúng đấy Liễu đại nhân, chúng ta chơi thêm một lát nữa đi…”
Mấy nữ nhân không ngừng cầu xin Liễu Long Đình. Tôi đứng trước mặt Liễu Long Đình trừng anh ta, cơn tức nhịn lâu ngày đều bùng nổ, tôi chỉ hận không thể băm anh ta ra làm trăm mảnh. Thấy mấy nữ nhân này còn chưa đi, Liễu Long Đình cũng không nói gì, cơn tức của tôi như tìm được chỗ trút giận, còn định chờ họ rời đi rồi nổi cáu với Liễu Long Đình, nhưng bây giờ tôi thật sự không nhịn được nữa, cũng không rảnh bận tâm cái gì, trực tiếp trèo lên người Liễu Long Đình, ngồi trên co anh ta ra sức đánh anh ta, nhìn vẻ mặt đắc ý của anh ta thì càng tức giận, mắng anh ta là đồ khốn, quả thực là một thằng khốn nạn, mỗi ngày anh ta làm vậy là có ý gì? Muốn tôi khổ sở phải không?
Tôi đánh hung ác, mắt của Liễu Long Đình đều bị tôi đánh đỏ bừng, mấy nữ nhân thấy tôi đánh Liễu Long Đình thì đều kinh ngạc không nói được một câu. Bây giờ Liễu Long Đình chính là báu vật của họ, chính họ đều luyến tiếc chạm vào, vậy mà bị tôi đánh như thế, thế là cả đám xông lên giữ chặt tôi, đau lòng Liễu Long Đình vô cùng, mắng tôi đúng là đồ bất hiếu, nào có con gái đánh cha mình như thế? “Tôi không phải là con gái anh ta! Tôi là bạn gái anh ta, là vợ anh ta! Các cô mau đi đi, không thì tôi sẽ đánh cả các cô!” Tôi tức điên người, vung nắm đấm đánh về phía đảm nữ nhân đang giữ chặt mình, kêu họ mau đi đi.
Họ còn trông cậy vào Liễu Long Đình làm chủ cho họ, nhưng thấy Liễu Long Đình bị tôi cưỡi lên người không thể nhúc nhích, mặt vừa xanh vừa đỏ, không để ý tới họ, họ cũng không dám làm gì tôi trước mặt Liễu Long Đình, vì thế một đám đều phẫn nộ rời đi.
Sau khi đám nữ nhân này rời đi, Liễu Long Đình ngước mắt nhìn tôi, nhếch môi nở nụ cười. Tôi thấy anh ta bị tôi đánh cho mắt sưng đỏ, miệng bầm tím, vậy mà còn có mặt mũi cười, hơn nữa nụ cười cực kỳ hèn hạ, khiến tôi chỉ thấy anh ta muốn ăn đòn, lại không nhịn được muốn cười. Tôi vốn túm cổ áo anh ta muốn đánh tiếp, nhưng vì thấy anh ta buồn cười mà ôm bụng cười, nhưng lại không thể để Liễu Long Đình thấy tôi xấu hổ như vậy, cho nên tôi trượt xuống đùi anh ta, vùi đầu trước ngực anh ta nói không cho anh ta cười, cười lên trông còn xấu hơn cả ma. “Em đánh tôi một trận rồi, hết giận chưa?” Liễu Long Đình hỏi tôi.
Tôi không trả lời. Trả lời kiểu gì cũng thấy mất mặt, hơn nữa tôi không muốn rơi vào bẫy anh ta quá nhanh, tha thứ cho anh ta quá dễ dàng. Thấy tôi không nói chuyện, Liễu Long Đình ôm eo tôi nâng tôi lên trên, cho tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Lúc này anh ta đã không còn vẻ mặt thoải mái như vừa rồi, ánh mắt rất nghiêm túc, hoặc là như được giải thoát. “Bạch Tô, chúng ta kết hôn đi, trước kia chúng ta không có cơ hội, nhưng ở Quy Khư này không ai có thể quản chúng ta. Chúng ta sống ở đây mãi mãi được không?”
Trừ lúc tôi mang thai Ngân Hoa giáo chủ, sau này Liễu Long Đình không nói thích tôi nữa, cũng chưa từng nói muốn kết hôn với tôi. Nhưng tôi nhất thời không biết trả lời Liễu Long Đình như thế nào. Chẳng qua lúc tôi đang do dự thì một nữ nhân lúc nãy ra ngoài bây giờ quay lại, còn cầm một phong thư nói với Liễu Long Đình: “Liễu đại nhân, lúc nãy tôi nhặt được một lá thư trước cổng nhà ngài, là thư từ thiên đình gửi xuống cho ngài với con gái ngài.”