*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liễu Long Đình nói như vậy làm cho tôi và Vu Anh nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt. Tôi lập tức quay sang hỏi Vu Anh, nếu như là có mưa to, vậy thì những người chết đó sẽ ra ngoài sao?
“Không đâu, dương khí lúc ban ngày tương đối nặng, mặc dù bọn họ rất muốn dương khí này, nhưng nếu dương khí quá mạnh, thì bọn họ có khả năng sẽ bị nuốt chửng. Vì vậy, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng sẽ không đi ra ngoài vào ban ngày. Tuy nhiên, cũng không thể khẳng định như vậy được. Vì lý do an toàn thì mọi người nên rời khỏi nơi này trước. Nếu không, cái nghĩa trang này rộng như vậy, đến lúc đó, nếu như thực sự có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không thể chú ý tới được.”
Muốn đám người này sơ tán, tôi và Liễu Long Đình cũng không thể chỉ nói một hai câu là bọn họ sẽ lập tức rời đi ngay. Vì vậy, chúng tôi cần phải lập tức đi tìm người quản lý của nghĩa trang để người đó nói với bọn họ rằng chiều nay sẽ có mưa to rồi bảo quản Its đó gọi những người đến đây cũng bái mau chóng trở về trước.
Những người dám làm mấy việc có liên quan đến người chết đều là những người có hiểu biết. Vì vậy, khi mấy người quản lý nhìn tôi và Liễu Long Đình có khí chất không giống với những người bình thường khác thì lập tức hỏi chúng tôi muốn làm cái gì?
Khi tôi nói với bọn họ rằng chúng tôi đến đây để xem những chuyện xảy ra ở chỗ này cho bọn họ thì một số người đưa mắt nhìn nhau, và một người trong số bọn họ đã lên tiếng hỏi tôi: “Có phải cô là Bạch tiên cô, còn anh là Liễu Tiên đúng không?”
Khi bị ông già kia hỏi như vậy, trong nháy mắt, tôi thực sự muốn đi đổi tên. Tuy nhiên, tôi vẫn nhẹ nhàng gật đầu rồi nói với bọn họ là đúng vậy. Vốn dĩ, tôi còn muốn hỏi có phải là bọn họ cũng sợ tôi hay không? Nhưng không ngờ trong đó có một người mặc một bộ quần áo màu đen bước lên rồi nói với tôi: “Sau khi Anh Cô chết, Bạch Tiên cô là tiên gia đầu tiên ở lại trong thành phố của chúng. Vốn dĩ chúng tôi cũng không dám vì chút chuyện nhỏ này mà làm phiền đến tiên cô. Nhưng chúng tôi cũng không ngờ tiên cô lại tự mình đến đây. Nếu đã như vật thì chúng tôi sẽ lập tức giao nghĩa trang này cho tiến cô xử lý.”
Người vừa nói chuyện chính là một ông lão đã lớn tuổi. Từ dáng dấp và khuôn mặt, thấy được ông ấy có vẻ là một người tốt bụng. Hơn nữa, từ trong ánh mắt của ông ấy, tôi lại có thể nhìn thấy hình bóng của bà nội mình trong đó. Thời tiết hôm nay khá nóng, nhưng ông ấy vẫn mặc một bộ quần áo màu đen khá dày, nhìn qua thì thấy bộ quần áo này có nét giống với cái áo choàng màu đen mà các nữ tu sĩ ở nước ngoài hay mặc.
Hơn nữa, những nhân viên ở đây đều tỏ thái độ rất kính trọng đối với ông lão này. Bọn họ gọi ông ấy là chú Hoàng. Xem ra vị trí của ông ấy cũng rất cao.
Khi chú Hoàng nói xong những lời này thì lập tức bảo mấy người khác xuống dưới trước để bảo những người kia trở về. Khi mấy người nhân viên đó rời đi, chú Hoàng mới quay sang nhìn Liễu Long Đình. Ông ấy vậy mà lại có thể nhận ra Liễu Long Đình: “Vị này chính là Liễu Tiên rồi. Trông cậu thật là trẻ, cậu và Bạch tiên cô đúng là một đôi. ”
Chuyện tiên gia và đệ mã ở cùng một chỗ vốn là một chuyện cấm kỵ, ví dụ như anh trai và em gái cùng nhau yêu đương. Tuy rằng pháp luật cũng không xen vào nhưng chắc sẽ bị người khác xì xào sau lưng. Nhưng khi chú Hoàng nói lời này, vậy mà không hề có một chút giễu cợt nào mà ngược lại còn rất ủng hộ.
Ngoại trừ người nhà Liễu Long Đình ra thì gần như không có ai đồng ý chuyện của tôi và Liễu Long Đình. Nhưng ông lão này lại không giống như vậy, Khi ông ấy nói những lời này, tôi đột nhiên cảm thấy có thiện cảm với ông ấy cho nên tôi đã nói với ông ấy một câu cảm ơn. Nhưng mà, từ trước đến nay Liễu Long Đình vẫn luôn dùng thái độ không nóng không lạnh cho nên anh ấy cũng không vì mấy lời này chú Hoàng mà cảm thấy thiện cảm hơn với ông ấy.
“Vậy tôi sẽ không quấy rầy các vị tiên gia tìm hiểu sự việc nữa. Nếu mấy người cần thì thì cứ gọi tôi là được. Dù sao, ở đây cũng toàn là người đã chết cho nên mấy người có thể tùy tiện cầm tinh khí lên xem.
Khi tôi nghe thấy chú Hoàng nói những lời này thì đột nhiên cảm thấy có chút ngạc nhiên. Người khác có thể nhận ra thân phận của chúng tôi thì thôi, nhưng vì sao còn có thể phát hiện ra chúng tôi cần tìm tinh khí?
Trong nháy mắt, Liễu Long Đình nhìn về phía chú Hoàng với ánh mặt khá phức tạp. Nhưng ngay sau đó anh ấy lại trở về trạng thái như bình thường. Còn chú Hoàng, khi ông ấy nhìn sắc mặt ngạc nhiên của tôi sau khi nghe thấy lời ông ấy nói thì lại nở một nụ cười hiền lành: “Tôi cũng chỉ tùy tiện đoàn thôi, mấy người cứ xem đi.”
Sau khi chú Hoàng nói điều này với chúng tôi, ông ấy lập tức rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng mặc bộ quần áo màu đen của chú Hoàng rồi quay sang hỏi Liễu Long Đình tại sao chú Hoàng này lại có chút kỳ lạ như vậy? Ông ấy có phải yêu tính tà ma nào hay không? Dù sao thì người có thể nhìn ra thân phận của chúng tôi và biết được chúng tôi đang muốn làm gì thì chắc chắn không thể là một người bình thường được.
Liễu Long Đình lắc đầu, đến anh ấy cũng không biết rõ. Nhưng sau khi Vu Anh nhìn theo bóng lưng của chú Hoàng mà mất cả nửa ngày cũng không nhìn ra được cái gì. Sau đó, cô ta lập tức nói cho tôi biết chắc người này cũng là một người bình thường thôi. Hơn nữa trên người ông ấy còn không có lấy một chút linh khí nào. Cô ta bảo chúng tôi nên làm việc quan trọng trước. Nếu chúng tôi muốn hút tinh khí của toàn bộ các bóng ma có trong nghĩa trang thì chúng tôi nên tìm một nơi cao nhất và giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng trong cơn mưa to sắp tới.
Tôi hỏi Vu Anh tại sao phải làm như vậy?
Vu Anh quay đầu nhìn tôi một cái: “Bởi vì nếu trời mưa thì cô và Liễu Long Đình nhất định sẽ phải về để tắm rửa rồi thay quần áo.”
Nhìn gương mặt trẻ trung lúc này của Vu Anh, đây cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy cô ta lại đáng yêu đến như vậy. Dù sao cô ta cũng còn trẻ, cho nên ngay cả cách nói chuyện cũng non nớt như vậy.
Muốn đối phó với những ma quỷ quái này thì tôi và Vu Anh bắt buộc phải phối hợp với nhau. Anh Cô đã từng dạy tôi cách làm để áp chế những vong hồn này. Đến khi chúng tôi đã áp chế được bọn chúng thì Liễu Long Đình có thể chiếm đoạt tinh khí của bọn họ rồi tiêu diệt bọn họ. Tuy nhiên, hiện tại, thân thể của Liễu Long Đình vẫn còn khá yếu, thực ra anh ấy cũng không có cái nào để xuất chiêu. Nhưng bởi vì sắp có trận mưa to, cho nên Liễu Long Đình cũng không muốn tôi đi theo anh ấy lên ngọn núi cao nhất mà hứng mưa, cho nên anh ấy đã bảo tôi hãy ở lại phòng trực ban với Vu Anh. Còn anh ấy sẽ tự mình lên đó là được. Hơn nữa, anh ấy còn nói với tôi rằng đừng sợ chú Hoàng vừa rồi, ông ấy cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Tôi ngược lại là không thấy sợ chú Hoàng, tôi chỉ lo lắng cho thân thể của Liễu Long Đình, cho nên tôi muốn đi cùng anh ấy, nhưng lại không có cách nào để thuyết phục anh ấy. Vì vậy, tôi đành phải để anh ấy một mình đi lên đó. Mà lúc tôi và Anh Cô trở lại phòng trực ban, chú Hoàng giống như là biết trước tôi sẽ trở về như vậy nên đã chuẩn bị cho chúng tôi hai chén trà, rồi gọi chúng tôi vào uống.
Tôi nói với chú Hoàng không cần, tiên gia tôi lên núi.
Chú Hoàng mỉm cười chỉ vào Vu Anh ở bên cạnh tôi: “Tôi đã chuẩn bị cho cô ấy nữa rồi.”
Vừa rồi Liễu Long Đình nói với tôi rằng chú Hoàng này là người bình thường, nhưng ngay cả Quỷ Tiên Vu Anh không có hiện thân mà ông ấy cũng có thể nhìn thấy. Mà không chỉ có tôi, ngay cả Vu Anh cũng cảm thấy có chút tò mò về chuyện tại sao ông ấy lại có thể nhìn thấy cô ta?
Chú Hoàng nhất thời ngửa đầu lên rồi nở một nụ cười. Vừa rồi tôi đã cảm thấy bộ dạng của ông ấy có chút giống bà nội mình, lúc này, sau khi nhìn thấy ông ấy cười như vậy, ta lại càng cảm thấy giống hơn. Tôi cứ có cảm giác chú Hoàng này giống như em trai của bà nội hoặc là anh trai của bà ấy vậy.
“Trời sinh.” Chú Hoàng vừa nói vừa nhìn vào cái bụng của tôi rồi nói với tôi: “Giống như đứa trẻ trong bụng của cô vậy, vừa sinh ra đã là một nhân vật lớn rồi, chuyện này cũng là do trời sinh ra.”
Nói đến đứa con của tôi, tôi lập tức cảm thấy có chút hứng thú, nhưng tôi lại không hiểu những lời nói này của chú Hoàng là có nghĩa là gì. Vì thế tôi lập tức hỏi ông ấy cho rõ ràng?
Chú Hoàng nhấp một ngụm trà, rồi uống một ngụm. Sau đó ông ấy mới nói với tôi: “Đứa bé trong bụng cô là một người phụ nữ. Hơn nữa cô ấy có thể ra vào ở bất cứ chỗ nào trong bụng của cô. Thật không ngờ, không biết cô đã từng nhìn thấy cô ấy chưa?”
Tôi vẫn luôn cho rằng trong bụng mình đang mang một đứa bé, khi sinh ra nó cũng sẽ giống như một đứa bé khác, cần một thời gian để trưởng thành. Nhưng, lúc này khi nghe chú Hoàng nói trong bụng tôi là một người trưởng thành, hơn nữa còn là một người phụ nữ, trong lòng tôi lập tức cảm thấy lạnh lẽo. Trong nháy mắt, trong bụng tôi như có ai đó nhét một tảng đá vào. Tôi lập tức cảm thấy có chút chán ghét, vì vậy tôi lập tức hỏi chú Hoàng sao có thể như vậy được chứ? Đến Na Tra cũng phải mang thai mấy ba năm, lúc sinh ra, cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ khóc oa oa thôi.
Chú Hoàng cười cười, quay đầu nhìn về phía Vu Anh, Vu Anh lại quay đầu nhìn về phía tôi mà tôi thì có thể