*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Có điều bây giờ Liễu Long Đình đang ở nhà, tôi không có khả năng hút tinh khí ngay trước mặt anh ta. Nếu anh ta phát hiện tôi muốn bỏ trốn thì có lẽ cả đời này tôi sẽ không thể chạy được. Khi Thuần Vu Phiền còn chưa ngoi lên mặt nước thì tôi nhanh chóng đi vào phòng. Liễu Long Đình đang cầm cuốn sách nào đó luyện tâm pháp, thấy tôi bỗng lo lắng chạy vào nhà thì đặt cuốn sách xuống, quay ghế sang hỏi tôi có chuyện gì vậy? Trông Liễu Long Đình mở hai chân, dang tay ra nghênh đón tôi trông rất giống một người cha cưng chiều con gái mình. Nếu không phải tôi với anh ta từng xảy ra quan hệ với nhau thì tôi còn muốn nhận Liễu Long Đình làm cha luôn ấy chứ. Cho dù là ông ba ở trần gian của tôi còn chưa cưng chiều tôi bằng Liễu Long Đình. Tôi không từ chối mà ngả người vào lòng Liễu Long Đình, Liễu Long Đình ôm eo tôi, bế tôi ngồi lên đùi anh ta. Đại khái là thấy tôi từ khi vào Quy Khư tới nay, lần đầu tiên hốt hoảng tìm mình như thế, anh ta bèn hỏi tôi có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tôi lắc đầu, nghĩ tới đủ mọi lý do có thể xủi Liễu Long Đình ra ngoài. Khi Liễu Long Đình đặt câu hỏi, tôi gần như buột miệng nói: “Long Đình, tôi muốn ăn bánh ngọt, anh có thể mua cho tôi được không?”
Mặc dù ở Quy Khư món gì cũng có, nhưng chung quy Quy Khư này đa số là yêu quái, toàn ăn thịt, mặc dù cũng có bánh ngọt, nhưng phải đi rất xa mới mua được. Nếu Liễu Long Đình muốn mua cho tôi thì đi đi về về sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Nghe tôi nói muốn ăn bánh ngọt, Liễu Long Đình không hề nghi ngờ, đặt tôi xuống đất, năm tay tôi nói: “Ừ, vậy thì tôi sẽ dẫn em đi cùng, chúng ta cùng nhau mua, nhân tiện cho em xem Quy Khư này trông như thế nào.”
Tôi không muốn vẫn sống ở Quy Khư, cho nên tôi chẳng muốn chứng kiến Quy Khư trông như thế nào đâu. Hơn nữa nếu tôi đi thì dù Thuần Vu Phiền dẫn ma quái tới cũng thành vô ích. Thấy Liễu Long Đình muốn tôi đi cùng anh ta, tôi lập tức ôm chân anh ta làm nũng, nói tôi không muốn lúc trước anh ta cũng dẫn tôi đi xem Quy Khư rồi, anh ta đi mua cho tôi đi, mua về chúng ta cùng nhau ăn nhé!
Tôi nói rất vô liêm sỉ, Liễu Long Đình thấy tôi đang vui, còn nghe thấy tôi nói như vậy thì lập tức khom lưng nhéo má tôi, nói: “Được rồi được rồi, tôi đi mua cho em. Nhưng em ở nhà không được đi đâu hết, chờ tôi về nhà, nghe chưa? Có chuyện gì thì mau chóng gọi tôi về.”
Tôi nhanh chóng gật đầu, đẩy Liễu Long Đình ra ngoài. Lần này trước khi đi, Liễu Long Đình ôm tôi lên hôn tôi một cái, sau đó mở cửa. Lúc đi cũng không bày ra kết giới để tôi không thể ra ngoài. Lần này anh ta hào phóng thật, cũng không sợ tôi thừa dịp bỏ trốn. Chẳng qua tôi không nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy về phía hồ sen. Cho dù chạy ra ngoài thì với năng lực của tôi e rằng không thể bước ra khỏi cổng Quy Khư. Quy Khư không phải là nơi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Bất cứ kẻ nào cũng có thể bước chân vào nơi này, nhưng nếu muốn ra ngoài, năng lực còn chưa đạt đến mức độ nhất định thì không thể mở cánh cổng Quy Khư ra được. Bây giờ tôi còn chưa đủ năng lực, chờ tôi mạnh hơn, tôi mới có thể mở cổng Quy Khư, trốn thoát ra ngoài.
Khi tôi chạy đến bên hồ sen thì thấy trong đình có mười mấy quái vật mặt người, thân động vật, chúng thấy tôi thì liên tục chảy nước miếng thèm thuồng, cứ như thấy món ăn gì thơm ngon lầm. Thuần Vu Phiền đứng đẳng sau bầy yêu quái đó nháy mắt với tôi. Tôi âm thầm đánh giá bầy yêu quái này, mặc dù chúng rất đông, nhưng tu vi đều không cao lắm. Khi chúng xông về phía tôi, tôi cũng nhấn tâm thúc giục linh khí trong người, tỏa ra từng tia linh khí như hoa sen, không chờ chúng lại gần đã nuốt chứng chúng, linh khí trên người chúng kèm theo tiếng kêu thảm thiết ùa vào người tôi.
Giờ đây tôi cảm thấy mình như một con quái vật, cũng như Liễu Long Đình trước kia, dựa vào hút tinh khí tăng cường tu vi của mình. Nhưng tôi khác anh ta. Tôi chỉ giết những kẻ đáng chết. Quy Khư vốn là nơi tầng ô nạp cấu, những kẻ tránh né đuổi giết, phạm sai lần chỉ cần trốn vào Quy Khu thì có thể sống như một người bình thường. Tôi còn không biết từ khi nào mà Liễu Long Đình lại biết tới nơi này.
Bởi vì lần trước đã luyện tập rồi nên lần này hút tinh khí cũng rất thuận lợi, chẳng qua bầy yêu quái này đều tụ tập trong đình, làm ướt cả sản nhà. Thấy tôi giải quyết bầy yêu quái quả nhanh, Thuần Vu Phiền lập tức đi về phía tôi, khoanh tay trước ngực nói: “Không ngờ cô còn lợi hại hơn tôi nghĩ. Mấy ngày nữa tôi sẽ mang một đảm khác mạnh hơn cho cô. theo
Thuần Vu Phiên giữ lời hứa là điều may mắn đối với tôi. Bây giờ chúng tôi coi như bạn bè của nhau, tôi bèn hỏi anh ta mang theo đảm yêu quái vào đây, người ngoài sẽ không nghi ngờ rồi xử lý anh ta sao? Dù gì nơi này mặc dù loạn, nhưng loạn cũng có trật tự, vẫn trông coi rất nghiêm ngặt.
“Nếu họ nghi ngờ tôi thì đương nhiên sẽ xử lý tôi. Chẳng qua lúc đó tôi sẽ đẩy trách nhiệm lên người cô. Nếu có thể thì cô lại đẩy trách nhiệm lên chủ nhân nhà họ Liễu đi. Chủ nhân nhà họ Liễu tu vi cao siêu, trong vùng này chẳng mấy ai dám đụng vào anh ta. Nhưng tốt nhất là chuyện này đừng xảy ra, một khi xảy ra thì tốt nhất là khi cô đã tích lũy lực lượng vừa đủ, không thì chúng ta sẽ công đã tràng hết.”
Mặc dù lời nói của Thuần Vu Phiên hơi khó nghe, nhưng lại vô cùng đúng sự thật. Anh ta không cần thiết gánh vác trách nhiệm thay tôi, cũng không thể gánh vác nổi. Cho nên anh ta chỉ có thể đầy lên đầu tôi mà thôi.
“Được rồi, vậy thì sau này chúng ta làm việc cẩn thận hơn một chút.” Tôi nói với Thuần Vu Phiền.
Thuần Vu Phiền gật đầu, sau đó cứ nhìn chăm chăm vào tôi. Mấy ngày trước anh ta đã nói với tôi rằng anh ta thích gái xinh, còn bảo tôi đẹp, tôi lập tức cảm thấy anh ta là một ông chủ đáng khinh, thể là tôi nhanh chóng mảng anh ta nhìn gì mà nhìn, tốt nhất là đừng nhìn tôi kiểu đó, tôi sẽ mất tự nhiên. Nghe xong, Thuận Vu Phiền nở nụ cười, bảo tôi đừng hiểu nhầm, nói: “Tôi thấy cô rất giống một người. Cô cho rằng thần tiên trên thế giới này có hạ phàm không?”
“Anh nói vô nghĩa thể, đương nhiên là có rồi.” Tôi trào phúng Thuận Vu Phiền.
Bị tôi trào phúng, Thuần Vu Phiền cũng không giận mà cứ nhìn tôi mãi, nói: “Tôi chưa từng gặp thần tiên, nói đúng hơn là tôi không xác định cô ấy có phải là thần tiên hay không. Sau khi tôi chết không lâu thì một lần nọ, hồn vía của tôi bị phù thủy gọi đi tế tự, thấy tôi sắp hồn phi phách tán, một cô gái đã cứu tôi. Cô gái đó che mặt bằng khăn lụa, nói rằng cô ấy là thân. Thực ra tôi tới Quy Khư cũng là được cô ấy chỉ điểm, nói rằng tôi không thể tiếp tục phiêu bạt như thế này nữa, có một cách giúp tôi tu hành thành tiên, đó là chờ cô ấy ở Quy Khư, khi nào tôi gặp được cô ấy thì tự nhiên sẽ biết tôi nên làm gì. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, cô ấy sẽ làm phép cho tôi thành tiền.”
Thế này là thế nào? Tôi rất kinh ngạc, hỏi Thuần Vu Phiền: “Chẳng lẽ anh đang nói tôi?” Bởi vì tôi đang hợp tác với Thuần Vu Phiên, anh ta kể chuyện này với tôi thì chắc cũng phải liên quan tới tôi.
“Đúng, chính là cô. Hôm đó cô với chủ nhân nhà họ Liễu làm chuyện phòng the bên cạnh hồ sen này, tôi thấy anh ta biến có thành người lớn, ngoại hình của cô cực kỳ giống với người phụ nữ mà kiếp trước tôi từng gặp. Mặc dù khi đó cô ấy dùng khăn lựa che mặt, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được hai cô là một người, hơn nữa tôi sống ở đây bao nhiêu năm, cô gái trần gian duy nhất mà tôi được gặp chính là cô.”
Thuần Vu Phiền đã nhận định người phụ nữ mà anh ta gặp kiếp trước chính là tôi, hơn nữa tôi cũng