Phượng Tố Thiên ngước mắt nhìn Liễu Long Đình, khó chịu nói: “Tôi không tới nhà cậu ở núi Trường Bạch, cậu quản được tôi đi đến đâu à?”
Nghe vậy, Liễu Long Đình không để ý tới Phượng Tổ Thiên, nói đền thờ trong nhà nhỏ, tốt nhất anh ta nên dọn ra ngoài ở.
“Anh còn ở được, tại sao tôi lại không thể ở?” Vừa thấy mặt, Phượng Tổ Thiên với Liễu Long Đình đã bắt đầu cãi nhau. Trong lòng tôi tràn đầy bất đắc dĩ, quả thực là oan gia gặp nhau.
Liễu Long Đình không để ý tới Phượng Tổ Thiên, ôm vai tôi đi ra ngoài sân bay, hỏi tôi đã làm xong thủ tục bảo lưu chưa? Tôi đương nhiên nói đã xong rồi, sau đó bắt đầu quấn quýt với Liễu Long Đình. Tuy nhiên lúc sắp về đến nhà, tôi lại trở nên đứng đắn. Người trong nhà đều biết tôi với Liễu Long Đình là tiên gia và đệ tử xuất mã, nếu biểu hiện quá thân thiết thì e rằng sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Về nhà, tôi nói với bà ngoại rằng mình đã nghỉ học, sau này sẽ ở nhà làm bà cốt, nhận đơn kiếm tiền, về sau nuôi bà nội. Tôi vốn cho rằng bà nội đưa tôi đi học đại học chỉ là để sau này tôi có một tương lai tốt hơn, nhưng bây giờ khi tôi nói mình đã thôi học, vẻ mặt vui mừng của bà nội lập tức trở nên sa sầm, lớn tiếng hỏi tôi tôi tại sao lại thôi học? Sắp tốt nghiệp rồi, không thể học cho xong hay sao? Bà làm gì mà cần tôi phải nuôi?
Bà nội nổi giận khiến tôi hơi kinh ngạc. Nhưng lúc thôi học tôi cũng nghĩ bà nội sẽ giận, dù sao trường chúng tôi là trường đứng đầu, hồi trước tôi tốn không ít công sức để thi đậu, bây giờ chỉ còn một năm, nói nghỉ là nghỉ, không báo cho bà một tiếng, gia trưởng nào mà chẳng tức giận.
“Bởi vì bạn học cũ của cháu gọi điện thoại tới nói trong nhà có người cần cháu xem chuyện, cháu nghĩ sau này có thể xem chuyện cho người ta để kiếm tiền gì đó, đi học vừa khổ vừa mệt, cho nên cháu về nhà.”
Tôi giải thích với bà nội, không hề nhắc đến chuyện tôi trở về vì Liễu Long Đình, bởi vì lúc này nói ra thì cũng không ổn. Nghe tôi viện cớ, bà nội lạnh lùng hừ một tiếng, nói kệ tôi, sau này tôi có mà chịu khổ.
Tôi lớn chừng này tuổi, lần đầu tiên thấy bà nội giận mình đến thế. Nhưng thấy bà nội cũng không quá giận dỗi, tôi không để bụng tới chuyện này. Sau khi ăn trưa xong, tôi gọi điện cho Vương Hoằng, cùng cậu ta nói tôi đã về nhà rồi, hỏi nhà bạn cậu ta ở đâu, chúng ta hẹn giờ qua đó.
Vương Hoằng vốn còn không trông chờ vào tôi, bây giờ nghe nói tôi đã về, cậu ta lập tức vui sướng. Trong mắt cậu ta, chỉ cần tôi chịu ra tay thì cậu ta tự dưng lại có 60 triệu, ai mà chẳng thích làm ăn kiểu này?
Vương Hoằng nói nhà bạn cậu ta mở tiệm đồ cổ trong phố đồ cổ ở thành phố cũng không suốt ruột, hôm nay tôi mới về, mười giờ sáng mai cậu ta sẽ đến đón tôi.
Chuyện này đã được quyết định. Liễu Long Đình còn nói sẽ đi cùng tôi, nhưng thấy anh ấy còn chưa khỏe hẳn, Phượng Tố Thiên kêu anh ấy ở nhà đi, ngày mai anh ta đi cùng tôi là được, nhân tiện mang theo hai binh mã giỏi đánh nhau.
Bà nội rất thương Liễu Long Đình, cũng đề nghị Liễu Long Đình ở nhà nghỉ ngơi, chờ khỏe mạnh rồi xuất mã cũng không muộn. Dù gì sau này tôi với Liễu Long Đình có thể đến với nhau hay không để trông cậy vào bà nội, cho nên chúng tôi không cãi lời bà nội, ngày mai Phượng Tổ Thiên sẽ đi cùng tôi.
Nếu là trước kia, tôi sẽ không yên tâm Phượng Tố Thiên cùng mình đi làm. Nhưng từ lần trước anh ta cứu Liễu Long Đình khỏi tay rồng xám, tôi thấy anh ta còn đáng tin cậy, mặc dù đánh nhau không giỏi bằng Liễu Long Đình, nhưng ít ra xử lý tình huống còn rất giỏi.
Sau khi về đến nhà, cả buổi chiều bà nội đều ở nhà xem TV. Có bà nội nên tôi không thể biểu hiện quá thân thiết với Liễu Long Đình, đành phải về phòng ngủ. Chẳng qua khi tôi vừa nằm lên giường thì trên đùi có thứ gì đó trơn trượt chui vào. Không chờ tôi thò tay vào chăn bắt lấy, Liễu Long Đình đã trần truồng chui ra khỏi chăn tôi.
Tôi biết Liễu Long Đình muốn làm gì đó, nhưng bà nội đang ở bên ngoài xem TV, lỡ động tĩnh quá lớn bị bà nội nghe thấy thì rất xấu hổ. Tôi định đẩy Liễu Long Đình ra, nhưng anh ấy lại nắm cổ tay tôi, bàn tay cũng sờ lên ngực tôi, hỏi: “Bao nhiêu ngày qua, nơi này của em không nhớ tôi sao?”
Tôi không có cơ hội nói chuyện với Liễu Long Đình đã bị anh ấy hôn lên môi. Tôi không biết lần này mình nhịn cỡ nào. Chắc là vì chỉ cách một bức tường, tiếng nói chuyện của bà nội và hàng xóm liên tục truyền vào tai khiến tôi vô cùng căng thẳng, nhưng chính vì căng thẳng nên cơ thể tôi như bị điện giật, cảm giác này sung sướng tới mức xương cốt sắp vỡ ra.
Tôi không ăn cơm tối, bởi vì đang say đắm trên giường. Liễu Long Đình giống như yêu quái, tôi nghi ngờ sớm muộn gì mình cũng sẽ bị anh ấy hút khô tinh huyết. Mặc dù anh ấy cũng nói tôi như thế.
Có điều tôi càng ngày càng xinh đẹp lại là sự thật. Sáng hôm sau Vương Hoằng đến đón tôi, từ xa nhìn thấy đã nói có phải tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Một hai tháng không gặp mà xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều. Tôi mắng cậu ta, nói cậu ta mới phẫu thuật thẩm mỹ, vô liêm sỉ tự nhận là do tôi trời sinh xinh đẹp. Nhưng nói đến chuyện chính, tôi hỏi Vương Hoằng người phụ nữ đi ra đi vào nhà bạn của cậu ta là người như thế nào?
Vương Hoằng suy nghĩ rồi nói: “Bạn tớ bảo là một người phụ nữ mặc sườn xám, không xuất hiện vào ban ngày mà chỉ ra vào buổi tối, đi qua đi lại trong nhà, sau đó thân thể cậu ta sẽ đau đớn như bị thứ gì đó siết lấy. Đến buổi sáng, cảm giác này sẽ biến mất, người phụ nữ kia cũng vậy.”
Bạn cậu ta làm đồ cổ, tôi hỏi Vương Hoằng có phải là nhà cậu ta mua đồ cổ dính thứ gì không? Nhắc đến đây, Vương Hoằng lập tức cười, nói vừa nghe đã biết tôi không phải là người trong nghề. Rất nhiều cửa hàng đồ cổ nói là đồ cổ gì đó, thực ra đa phần đều là giả, hoặc là thứ chỉ dùng mấy chục năm gần đây. Họ làm đồ cổ nên cũng kiêng kỵ về ma quái, biết chút đường ngang ngõ tắt, cho nên mỗi lần thu mua đồ cổ, họ đều sẽ xối nước để rửa hết mấy thứ dơ bẩn đi. Nhưng lần này cậu ta tra xét hết đồ cổ ở nhà họ, phát hiện đồ cổ không có vấn đề gì, nhưng không tìm được nơi phát ra thứ đó.
Chuyện này ngồi trong xe thì khó mà nói. Tôi nghĩ vẫn nên chờ đến nhà bạn của Vương Hoằng rồi xem thử. Phượng Tổ Thiên cùng tôi lên xe, nhưng Vương Hoằng không thấy anh ta. Tôi hỏi Phượng Tổ Thiên nếu lát nữa gặp được phiền phức thì sao? Phượng Tố Thiên chẳng hề bận tâm, nói với tôi chờ gặp được rồi tính sau, không hại chết người thì cũng chẳng phải thứ ghê gớm gì đâu.
Lúc đến nhà Vương Hoằng, bạn cậu ta đã rời nhà đi mua hàng, kêu Vương Hoằng giải quyết giúp mình. Khi Vương Hoằng dẫn tôi tới tiệm đồ cổ của bạn cậu ta, tôi thấy quy mô của tiệm đồ cổ này còn rất lớn, không phải là cửa hàng nhỏ kinh doanh ven đường. Nếu là sạp hàng nhỏ ven đường thì cũng không thể trả 300 triệu để đuổi ma. Cửa hàng của bạn cậu ta đằng trước bán hàng, đằng sau có một sân vườn lớn, chuyên dùng để chứa châu báu, đồ cổ, bình vại, biển hiệu thu mua được. Bởi vì ít khi quét dọn nên mới đi được mấy bước, trên giày đã dính đầy bùn.
“Bạch Tiên Cô, cậu có thấy gì không?” Sau khi tôi đi dạo một vòng, Vương Hoằng hỏi tôi.
Tôi cạn lời, kêu Phượng Tố Thiên hiện thân, hỏi anh ta tình huống nơi này là sao?
Thấy Phượng Tố Thiên Vương Hoằng lập tức nói tiên gia nhà tôi thật đẹp, còn bảo đau lòng tôi, trai đẹp như vậy đặt trước mặt mà chỉ nhìn được chứ không ăn được, sao có thể chịu nổi?
Mặc dù bình thường Phượng Tổ Thiên có vẻ dễ gần, nhưng lập tức nghiêm khắc nhìn Vương Hoằng. Tôi cũng mắng Vương Hoằng đừng nói bừa, thần tiên thì sao có thể yêu đương với con người, cậu ta đang bôi nhọ thần linh, sẽ bị báo ứng.
Sau khi Phượng Tố Thiên đi một vòng thì nói với tôi: “Trong căn nhà này không có âm khí, khí tràng phong thủy cũng chính đáng, người phụ nữ xuất hiện vào buổi tối chắc không phải là hồn ma. Nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn là thứ gì đó trong căn nhà này tu luyện thành tinh.”