Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không thể.” Vu Anh trả lời cực kỳ dứt khoát, nhưng sau khi cô ta nói xong câu đó, không khí giữa mấy người chúng tôi bỗng trở lên lúng túng, mọi người đều xấu hổ im lặng không nói lời nào, còn Vu Anh, sau khi mắt cô ta nhìn về phía Liễu Long Đình, giọng điệu cũng hạ xuống một chút, nói chuyện với tôi: “Cũng không phải là không thể, có khả năng là bởi kiếp trước Tiểu Bạch là Ngân Hoa giáo chủ, sau khi chết, đôi mắt bị tà ma cắn nuốt nên đời này không thể nhìn thấy những thứ đó không chừng.”

Giọng điệu thay đổi nhiều như vậy khiến tôi không thể tự thuyết phục bản thân phải tin được dù chỉ là một chút, không biết Liễu Long Đình và Vu Anh có thông đồng với nhau hay không hay là vì bây giờ Vu Anh muốn làm Tiên gia của tôi nên mới nói mấy lời này để gạt tôi, không dám nói sự thật.

Có điều, tôi phát hiện một manh mối, mặc kệ Vu Anh xuất phát từ nguyên nhân gì tự ép thái độ của bản thân mềm mỏng xuống dưới đi chăng nữa, tôi cũng không có ý định cứ cho chuyện này qua như vậy, thế nên tôi hỏi thẳng Anh Cô: “Cô nói thật không? Nhưng mà ngay cả quỷ cháu cũng không nhìn thấy, quỷ thuộc sự quản lý của địa ngục, không thuộc sự quản lý của Ngân Hoa giáo chủ.”

“Chuyện này thì tôi cũng không rõ ràng lắm, Liễu Long Đình hiểu tương đối rõ về chuyện kiếp trước, có lẽ anh ta biết nhiều hơn tôi.” Vu Anh đem chuyện này đổ lên người Liễu Long Đình cho anh xử lý.

Tôi quay đầu lại nhìn về phía Liễu Long Đình, trong chốc lát Liễu Long Đình không giải thích với tôi dù chỉ nửa câu, có thể là do ngay chính anh cũng không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, vốn đỡ lần đó tôi có thể dung hợp vào với thân thể của Ngân Hoa giáo chủ, tôi vẫn luôn cảm thấy kiếp trước mình là Ngân Hoa giáo chủ nhưng bây giờ bọn họ vẫn cứ tiếp tục thảo luận chuyện này khiến trong lòng tôi có chút không thoải mái, thấy Liễu Long Đình không chịu nói lời nào nên tôi mở miệng nói với anh trước: “Nếu không thì chúng ta tới nhìn thi thể Hạn Bạt của em xem thế nào, nhìn cỗ thi thể kia có mắt hay không, nếu không có, mọi lời giải thích đều trở nên có lý.”

Sắc mặt Liễu Long Đình lập tức cứng đờ, dỗ dành tôi, nói là được rồi, dù sao thì bây giờ cũng đang mang thai, không cần phải hành hạ bản thân như thế, sau này tôi muốn nhìn thấy mấy thứ tà ma, ma mị kia thì anh sẽ nhập vào thân thể tôi, đến lúc đó, tôi muốn nhìn cái gì thì nhìn cái đó.

Nhưng bây giờ, điều tôi muốn không phải chỉ là có thể nhìn thấy mấy thứ đó mà là do tôi phát hiện Vu Anh hoài nghi thân phận Ngân Hoa giáo chủ của tôi, tôi có thể ở bên Liễu Long Đình hoàn toàn bởi vì kiếp trước tôi là Ngân Hoa giáo chủ, cũng bởi vì Ngân Hoa giáo chủ mà đời này tôi yêu Liễu Long Đình một cách hèn mọn như vậy, nhưng nếu như kiếp trước tôi không có thân phận này, tôi và Liễu Long Đình sẽ không đến được với nhau, à không, phải nói là tôi không có tư cách đứng bên anh. Đời này chúng tôi ở bên nhau nhưng người anh yêu là Ngân Hoa chứ không phải tôi.

Lúc trước Vu Anh vẫn luôn cho rằng tôi không phải Ngân Hoa giáo chủ nên mới giựt dây bà nội, khiến cho bà muốn tôi phải mở hòm quan tài để xác định thân phận, mà lần này có thể bởi vì HỒ tiên đi rồi nên địa vị của Vu Anh nhanh chóng hạ xuống, ngoài miệng thì nịnh nọt tôi và Liễu Long Đình, lần trước mở hòm quan tài kiểm nghiệm thân phận, Vu Anh không có ở đó, tôi nghĩ lần này lại đi đến nhìn một chút, để Vu Anh nhìn thấy, thi thể kiếp trước của tôi không có đôi mắt, hoặc cho cô ta tận mắt nhìn thấy cô có thể dung hợp vào với cơ thể của Ngân Hoa giáo chủ, chứng minh cho cô ta thấy, tôi là Ngân Hoa giáo chủ.

Có thể là do tôi đã quen với thân phận là Ngân Hoa giáo chủ Tên không muốn để cho người thác hoài nghi mình thêm một lần nào nữa, cảm thấy tôi và Liễu Long Đình ở bên nhau cũng chỉ vì một mục đích nào đó, cộng thêm việc sau này Vu Anh sẽ sớm chiều ở chung với chúng tôi, tôi không muốn cô ta không chấp nhận tình cảm giữa tôi và Liễu Long Đình.

Tâm trạng bây giờ của tôi hệt như vừa quay về khoảng thời gian bà bắt tôi đi khám nghiệm tử thi, chỉ có điều, lần đó tôi không dám đi bởi vì tôi không chắc chắn rằng mình có phải là Ngân Hoa giáo chủ hay không, còn bây giờ, tôi hy vọng có thể đi đến nơi đó, chứng minh cho Vu Anh xem, tôi chính là Ngân Hoa.

Thấy tôi vẫn luôn kiên trì, Liễu Long Đình có chút tức giận, nói tôi có phải có chút lông rồi tự cho rằng cánh mình đã cứng rồi phải không, muốn làm thế nào thì làm, không để ý, kiêng kỵ đến cảm giác của người khác.

Chuyện này sao lại thành tôi sai rồi, tôi chỉ muốn chứng minh bản thân một chút thì có gì là sai? Chẳng lẽ nagy cả Liễu Long Đình cũng không tin rằng người trong quan tài là kiếp trước của tôi nên mới không muốn đưa tôi đi sao?

Tôi trực tiếp nói lời này ra với Liễu Long Đình, sau khi tôi nói xong, ánh mắt Liễu Long Đình kinh ngạc nhìn tôi một lúc, sau đó sắc mặt cũng hòa hoãn hơn lúc trước, nói với tôi: “Em đã muốn đi thì mình đi thôi.”

Nói xong cũng không để ý tới tôi nữa, trực tiếp xuống lầu.

Tôi cũng không biết vì sao Liễu Long Đình đột nhiên tốt tính rồi lại đột nhiên nổi giận, nhìn thấy anh như vậy, trong lòng cũng có chút giận dỗi nhưng vẫn quay đầu nói với Vụ Anh: “Tôi biết cô vẫn không tin tình cảm giữa tôi và Liễu Long Đình tới từ chuyện kiếp trước cho nên bây giờ tôi sẽ đi chứng minh cho cô xem, tôi có thể dung nhập cơ thể kiếp trước của tôi, nếu như giống như lời vừa rồi cô nói, bởi vì Ngân Hoa giáo chủ mất đi đôi mắt nên không nhìn thấy mấy con quỷ cấp thấp, còn nếu đôi mắt của cô ấy vẫn còn, điều này chứng tỏ cô nói sai rồi.”

Dù sao bây giờ ý của tôi là, thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn là Ngân Hoa giáo chủ, mà Vu Anh nghe thấy tôi nói những lời này, mày cau lại một chút, muốn giải thích với tôi điều gì đó nhưng lại nói không ra lời, gật đầu, nói được, cô ta sẽ đi xem với tôi.

Nếu đổi lại lúc trước, Vu Anh sẽ không nghe lời tôi nói như vậy, sức mạnh của ái tình thật vĩ đại, Vu Anh muốn muốn lấy được kết quả, có thể lên trời cao ở bên Hồ tiên, bây giờ cũng có thể nghe lười tôi, dựa theo ý tôi mà làm.

Chỉ có điều tôi cũng không hùng hổ dọa người cũng không phải người khó ở chủng gì hết, tôi chỉ muốn Vu Anh thừa nhận quan hệ của tôi và Liễu Long Đình, nếu như cô ta có thể chấp nhận cô ta và Hồ tiên sao lại không thể chấp nhận tôi và Liễu Long Đình? Nhìn biểu cảm trầm mặc của Vu Anh lúc này, trong lòng nghĩ đến cảnh lát nữa cho cô ta nhìn thấy thi thể của tôi, tôi sẽ an ủi cô ta, dù sao thì tôi cũng vì yêu Liễu Long Đình nên chịu nhiều gian khổ, cô ta cũng giống như tôi vậy, chúng tôi cùng một loại người.

Trên 'xe lên đường đi đến huyện Mãn Độn, tôi nghĩ thầm đây là lần thứ ba tôi đi xem thi thể Ngân Hoa, đợi lát nữa, nếu có thể tôi sẽ đưa thi thể của Ngân Hoa về nhà luôn, đặt ở trong nhà mà cung phụng, nói như vậy thì sau này, ai mà nói tôi không phải Ngân Hoa thì tôi có thể kéo người đó đến trước mặt để chứng minh.

Chẳng qua, sau khi ý nghĩ này lan tràn qua từng ngóc ngách trong tâm trí tôi, tôi lại tự cảm thấy mình thật ngu, nếu có một trăm người, một ngàn người nghi ngờ tôi, để chứng minh cho họ thấy tôi sẽ ngày ngày dung nhập vào cơ thể của Ngân Hoa giáo chủ sao, loại chuyện này khiến cho người khác nói đã đi.

Có vẻ như vừa rồi tôi đã quá kích động, dù sao thì khi yêu vào, trí thông minh của phụ nữ sẽ bằng không, tôi cảm thấy tôi đã yêu Liễu Long Đình quá mức rồi, yêu mất lý trí, nhớ đến cảnh vừa rồi, Liễu Long Đình bỗng nổi giận với tôi, có thể là chế tôi dần, tôi ngu ngốc nên tôi đi tới buồng điều khiển hỏi Liễu Long Đình một câu, có phải là vì tôi rất ngu ngốc phải không?

“Em ngốc cái gì?” Liễu Long Đình tỉnh táo hỏi tôi một câu.

Giọng điệu của anh bỗng trở nên lạnh băng, khiến cho tôi trong chốc lát không dám nói giỡn hay giải thích gì với anh, vì vậy nói một câu không có gì với Liễu' Long Đình, sau đó trở về chỗ ngồi của mình, nếu như ngốc thật, chuyện gì làm thì cũng đã làm rồi, giải thích với anh thì càng chứng tỏ mình ngu hơn thôi.

Xe của chúng tôi dừng lại dưới chân núi, lúc tới gần quan tài của Ngân Hoa, tôi còn có một chút suy nghĩ ngốc nghếch, bỗng nhiên rất tò mò, không biết đôi mắt của Ngân Hoa giáo chủ có phải bị mất thật hay không, nếu như không có đôi mắt ấy, vậy thì ai đã ăn mất nó? Không phải trước kia Liễu Long Đình nói yêu tôi điên cuồng sao? Tại sao anh lại không thể bảo vệ thi thể tôi cho tốt? Hơn nữa, nhớ lại ngày trước, lúc lần đầu tiên Liễu Long Đình nhìn thấy thi thể kiếp trước của tôi, anh cũng rất kích động, hệt như lần đầu biết được thi thể Ngân Hoa ở nơi nào.

Liễu Long Đình lấy quan tài ra như lúc trước, mở nắp hòm ra, lúc tôi đang định bỏ vào quan tài tháo mặt nạ trên mặt Ngân Hoa giáo chủ ra, Liễu Long Đình đang đứng đằng sau bỗng nói với tôi: “Không cần nhìn nữa, cỗ thi thể này không phải là của Ngân Hoa giáo chủ.”

“Anh có ý gì?” Tôi quay đầu hỏi Liễu Long Đình, hơn nữa nhìn thấy sắc mặt của Liễu Long Đình, mặt anh lạnh như bằng, ánh mắt lúc nhìn tôi không có một chút cảm tình nào cả.

Tôi bị ánh mắt này của Liễu Long Đình nhìn khiến toàn thân có chút không thoải mái, nghĩ thầm không phải anh giận tôi thật đấy chứ, vì vậy nên muốn tôi lùi lại không vạch trần khuôn mặt người phụ nữ trong quan tài ra, lúc tôi chuẩn bị thu tay lại, mặt nạ trên mặt người phụ nữ bỗng nhúc nhích sau đó, một con chuột toàn thân màu đen chui ra từ hốc mắt của người phụ nữ, hơn nữa còn nhanh chóng phá tan chiếc mặt nạ. Lúc này tôi mới thấy rõ, trong đôi mắt của thi thể cô gái trống trơn không có một cái gì cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK