Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi với Thần Núi đều có pháp lực, Liễu Long Đình cũng không vào đây, hai con rắn tấn công đương nhiên không thể gây tổn thương cho chúng tôi. Khi chúng đớp về phía chúng tôi, tôi với Thần Núi nhanh chóng né tránh, đồng thời giơ tay ném ra hai tia linh khí đánh vào trong đầu rắn. Nhất thời hai con rắn còn hùng hổ bây giờ đều ngã bẹp trên mặt đất như hai sợi mì, hoàn toàn mất mạng.

Chiêu thức tôi dùng là lúc trước Thần Núi dạy cho tôi. Thấy chúng tôi đều dùng cùng một động tác chế địch, tôi không có cảm giác gi, bất kể võ công phép thuật gì đó, chỉ cần có thể đối phó với kẻ địch thì đều là chiêu thức tốt. Nhưng khi Thân Núi thấy tôi cũng dùng ch thức giống mình, rõ ràng là anh ta dạy tôi, bây giờ tôi lại dùng một cách xuất thần nhập hóa giết chết con rắn, anh ta không khỏi cau mày, nói rằng sau này đừng dùng chiêu thức giống anh ta nữa, lỡ bị người khác thấy

“Dương Quá Tiểu Long Nữ hả?” Thần Núi còn chưa nói xong thì tôi

chặn ngang một câu.

Thần Núi sửng sốt: “Ý cô là sao?” “ỵ là anh sợ người ta nói tôi với anh dùng chiêu thức tình nhân hay sao?” Tôi trả lời, thầm nghĩ anh ta cũng thật keo kiệt. Có điều thấy Phượng Tổ Thiên còn đang nằm trên mặt đất, tôi cũng không rảnh rồi đấu võ mồm của Thần Núi, trực tiếp đi về phía Phượng Tổ Thiên.

Thần Núi không đi cùng tôi. Khi tôi quỳ xuống trước mặt Phượng Tổ Thiên thì thấy ngực anh ấy còn không ngừng chảy máu, mặt bị bùn đất cho lấp, để lộ chút làn da tái nhợt, không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng điêu khắc tinh xảo bị vứt bỏ trong hang động này.

Bởi vì hai con rắn bò xuống từ người Phương Tổ Thiên nên bây giờ Phượng Tô Thiên đã từ áo choàng đen biến thành quân áo bình thường, xem ra ăn thịt người uống máu cũng không phải là anh ấy tự nguyện, không thì sau này anh ấy cũng không làm thụy thủ được nữa.

Tôi kiểm tra thân thể của Phượng Tổ Thiên, phát hiện anh ấy chỉ bị thương ở ngực thì dùng linh khí làm cho vết thương lành lặn, hơn nữa trong lòng còn quở trách Thần Núi, rõ ràng biết đó là Phượng Tổ Thiên mà còn làm cho anh ấy bị thương.

Chưa đầy hai phút sau, vết thương to bằng bàn tay trên ngực Phượng Tổ Thiên đã được tối dần dân chữa khỏi. Thừa dịp anh ấy còn chưa tỉnh lại, tôi lấy khăn tay trong túi xách lau vết bẩn trên mặt Phượng Tố Thiên. Làn da trơn bóng dân dẫn xuất hiện trước mặt tôi, thấy anh ấy nhầm mất lại ngủ say, tôi dần dần yên lòng, nằm tay Phượng Tổ Thiên nhẹ nhàng xoa bóp, hy vọng anh ấy mau chóng tỉnh lại.

Khi bàn tay trong tay tôi hơi nhúc nhích, tôi không khỏi căng thẳng, lại gần mặt Phượng Tổ Thiên kêu tên anh ấy: “Phượng Tổ Thiên?”

Đôi mắt phượng mở ra, dưới ánh sáng minh châu trên tay Thần Núi, đôi mắt của Phượng Tổ Thiên rực rỡ như cảnh phố đêm, vô cùng tươi đẹp. “Tô Thiên?” Tôi lại kều Phương Tố

Thiên

Sau khi hồi phục tinh thần, Phượng Tố Thiên nghiêng đầu nhìn tôi, nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, vẫn cứ nhìn chăm chăm vào tôi. Tôi không khỏi nghi ngờ chẳng lẽ mình ngụy trang không đủ hay là có vấn đề gì? Nhưng khi tôi định đỡ mắt kính thì Phượng Tổ Thiên lại giơ tay ôm tôi vào lòng, đặt căm lên vai tôi, tôi nghe thấy giọng anh ấy kêu tôi: “Chủ nhân, đừng rời khỏi tôi.”

Tôi không rõ anh ấy đang kêu tôi hay là kêu Mãng Ngân Hoa. Trước kia Phượng Tố Thiên cũng từng gọi tôi là chủ nhân. Chẳng qua bây giờ anh ấy keu tôi là gì thì tôi đều phải đồng ý, cho dù tôi là giả mạo, nhưng để cứu anh ấy thì cũng phải làm như mình là that.

“Tôi không rời đi. Tôi đến tìm anh ấy.” Tôi cố gắng làm cho giọng mình giống Mãng Ngân Hoa. Có lẽ Phượng Tổ Thiên còn đang đắm chìm trong kích động được gặp lại tôi nên không hề nhận ra sự khác thường. Sau khi tôi nói xong, Phượng Tố Thiên trở nên im lặng, chẳng qua vẫn ôm chặt tôi như thể sợ tôi bay đi mất, liều mạng ôm châm tôi vào lòng.

Thần Núi còn đang chờ tôi thấy tôi với Phượng Tổ Thiên vẫn ôm nhau quyến luyến không rời, lập tức kêu tôimột tiếng, muốn ôm muốn thân thiết thì chờ ra ngoài rồi hằng thân thiết.

Nghe thấy giọng Thân Núi, Phượng Tố Thiên mới phát hiện Thân Núi cũng tới đây, nói vậy anh ấy cũng biết Mãng Ngân Hoa đã kết hôn với Thần Núi. Trước mặt chồng người ta, dù Phượng Tổ Thiên lưu luyến đến mấy thì cũng phải buông tôi ra, áy nảy nói với tôi rằng anh ấy không biết giáo chủ cũng ở đây.

Tôi không bận tâm. Liễu Long Đình với Cô Hoạch cũng đều ở ngoài cửa hang, tôi cũng không thể để họ vẫn chờ tôi, vì thế nằm tay Phượng Tổ Thiên cùng anh ấy đứng lên, nói trong hang này quá ẩm ướt, chúng ta ra ngoài rồi nói sau.

Phượng Tổ Thiên gật đầu. Khi tôi mang Phượng Tổ Thiên ra ngoài, ảnh năng chiếu vào mắt Phượng Tố Thiên không mở ra được. Thấy anh ấy quần áo tả tơi, tôi vô cùng đau lòng, không khỏi vươn tay che ánh nắng giúp anh ấy, nói chờ thêm một lát nữa sẽ thích nghi.

Tôi không biết tình hình cụ thể của Phượng Tổ Thiên là như thế nào, tại sao lại biến thành bộ dáng này, hai con rằn chiếm cứ thân thể anh ấy có phải là do Mãng Ngân Hoa an bài quấn lên người anh ấy hay không? Chẳng qua khi tôi đang suy nghĩ câu hỏi thì có lẽ Phượng Tổ Thiên thấy Liệu Long Đình, còn thấy Cô Hoạch ở bên cạnh Liễu Long Đình thì hỏi tôi: “Bạch Tô đâu?”

Tôi nhất thời cho rằng anh ấy đang nghi ngờ thân phận của tôi, quay sang nhìn nhóm Liễu Long Đình. Lúc trước tôi một là ở bên Liễu Long Đình, hai là ở bên Thần Núi, bây giờ Liễu Long Đình với Thần Núi đều ở đây, chỉ thiếu một mình tôi, cho nên tôi tìm một cái cớ nói với Phượng Tổ Thiên rằng có lẽ Bạch Tô đã chạy đi đầu mất rồi. Nghe xong, ánh mắt Phượng Tổ Thiên chợt hiện lên chút hụt hằng. Thấy ánh mắt này, tôi khó hiểu hỏi anh ấy sao tự nhiên lại quan tâm tới Bạch Tô? Có lẽ Phượng Tổ Thiên không muốn nói, nhưng lại không muốn lừa tôi, chân chờ một hồi rồi nói với tôi: “Tôi cũng không rõ tại sao nữa, hình như lúc trước tôi từng rất yêu cô ấy, rất muốn biết tin tức của cô ấy.” Nói xong, chắc Phượng Tổ Thiên sợ tôi nổi giận nên lại nói: “Nhưng sau này chỉ nhận kêu tôi làm gì thì tôi sẽ dốc hết sức hoàn thành nhiệm vụ.

Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, Phượng Tổ Thiên làm như vậy là vì bị Mãng Ngân Hoa hãm hại. Năm người chúng tôi cùng nhau ngồi trên xe liền thì hơi chật chột, Phượng Tổ Thiên nói muốn kéo xe giúp chúng tôi, tôi sợ vết thương của anh ấy còn chưa lành lặn hết nên kêu Cô Hoạch cùng anh ấy chiều cố Liễu Long Đình

Cô Hoạch biến thành người, sung sướng ngồi trong kiệu với Liễu Long Đình, thấy tôi lại kêu cậu ta đi chiếu cổ Phượng Tổ Thiên, cậu ta nhất thời nổi giận. Nhưng dù sao tôi với Thần Núi đều mạnh hơn cậu ta nên cậu ta không dám làm gì chúng tôi, cho nên vừa mắng tôi vừa đi ra ngoài, biến thành một con chim đen thui. Con rắn đen trên người Phượng Tổ Thiên bị tôi với Thần Núi giết, Phượng Tổ Thiên cũng trở lại hình dạng phương hoàng ngũ sắc bình thường. Một con chim đen một con phượng hoàng ngũ sắc bay trước xe liền, tư thế này trong cứ như Vương Mẫu hạ phàm ấy

Mặc dù tôi đã cứu Phượng Tổ Thiên ra ngoài, nhưng sau này tôi cũng không thể luôn mặc đồ của Mãng Ngân Hoa, đeo kính râm trước mặt Phượng Tổ Thiên. Tôi bèn hỏi Thần Núi sau này có kế hoạch gì đối với Phượng Tổ Thiên? Nghe tôi hỏi, Thần Núi trầm tư một hồi rồi nói: “Cô đừng thấy Mãng Ngân Hoa chẳng có bản lĩnh gì ghê gớm mà khinh, cô ta đã âm thầm tích lũy lực lượng, có lẽ ngay cả tôi với cô còn chưa đạt đến mức như cô ta. Cô ta không chỉ có một mình Phượng Tố Thiên là quân cờ tụ tập linh khí cho cô ta, hơn nữa thân phận hiện tại của cô ta, chúng ta

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK