Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tôi còn chưa đến cung điện của Diêm Vương thì Tần Quảng Vương đã biết trước tin tôi sẽ đến, không ngờ Tần Quảng Vương lại trì hoãn lâu như thế mới đến tiếp đón tôi, nếu không phải bây giờ tôi muốn mượn cờ gọi hồn của anh ta, tôi không chắc có thể dễ nói chuyện như thế này đâu.

“Đứng lên đi, nếu lần sau còn dám bất kính với tôi thì cái điện Diêm La này của anh cũng đến lúc đổi chủ rồi.”

Tôi tức giận giáo huấn Tần Quảng Vương, nếu lần đầu tiên anh ta bất kính với tôi mà tôi không cảnh cáo thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.

Khi Tần Quảng Vương đứng lên lại còn tạ tội với tôi thêm vài lần, nói rằng không dám có lần sau, tiếp theo đó phủi tay áo, xoay người nghênh đón tôi vào điện Diêm La. Hơn nữa sau khi vào điện, Tần Quảng Vương còn mời tôi ngồi, còn anh ta thì đứng đó hỏi tôi: “Không biết Hi Hoàng lần này hạ mình đến đây là có gì muốn dặn dò sao?”

Toàn bộ Minh giới đều đã bị phong tỏa, Tần Quảng Vương lại đột nhiên hỏi tôi lần này đến điện Diêm La là có việc gì dặn dò ư?

Trong lòng tôi nhất thời vô cùng tức giận, nhìn Liễu Long Đình một cái sau đó liền cầm chén trà mà tiểu quỷ bên cạnh dâng lên cho tôi, dùng lực ném thẳng về phía trước mặt Tần Quảng Vương, tức giận nói: “Minh giới đã bị phong tỏa mấy ngày nay rồi, anh vẫn còn không biết sao?”

“Minh giới bị phong tỏa rồi ư?” Tần Quảng Vương lặp lại câu nói của tôi, dường như không hề biết đến chuyện này, vì thế tôi mới gọi tiểu quỷ bên cạnh anh ta đến, kêu cậu ta đi điều tra.

Liễu Long Đình đứng bên cạnh Tần Quảng Vương, nhìn Tần Quảng Vương bày ra bộ dạng không biết gì, ánh mắt rủ xuống, sau đó nhướng mi nhìn tôi, ánh mắt đầy phức tạp.

Bây giờ mối quan hệ giữa tôi và Liễu Long Đình còn chưa được công khai, trước mặt người ngoài vẫn không nên mập mờ, tôi nhìn ánh mắt Liễu Long Đình nhìn mình, lại tự hỏi không biết Tần Quảng Vương có phải không trung thành với tôi hay không?

“Vừa nãy tôi ở bên ngoài, tiểu quỷ của anh còn có ý đồ muốn đánh tôi nữa đấy. Tần Quảng Vương, anh không thông báo chuyện tôi đã trở thành tân hoàng xuống người bên dưới phải không.”

Tôi nghiêm túc hỏi, nếu như anh ta không thông báo xuống thì có thể thấy anh ta rõ ràng là không trung thành với tôi rồi, anh ta là người đứng đầu Thập điện Diêm Vương, nếu anh ta không thông báo xuống, vậy thì những Diêm Vương khác tự nhiên cũng không dám làm trái ý anh ta.

“Thần đáng chết!” Sau khi tôi hỏi xong, Tần Quảng Vương lập tức quỳ xuống đất, khuôn mặt dữ tợn nhưng lại vô cùng nghiêm túc dập đầu với tôi: “Từ khi Hi Hoàng đăng cơ, Thập điện Diêm Vương chúng thần vẫn luôn muốn chỉnh sửa lại Sinh Tử Bộ, muốn dâng tấu cho Hi Hoàng xem qua, chúng thần bận bịu nên quên mất chuyện này, vẫn mong Hi Hoàng xá tội!”

Tần Quảng Vương đã làm đến mức này rồi hà cớ gì lại không tha? Nhưng thuộc hạ của hắn hành động cũng rất nhanh, khi Tần Quảng Vương nhận tội, tiểu quỷ ban nãy đã lập tức quay lại, bẩm bảo với Tần Quảng Vương: “Khởi bẩm Diêm Vương, Minh giới quả thật đã bị phong tỏa cách đây nửa tháng, đám vong hồn từ trên trần gian cũng không xuống được, chúng ta cũng không ra bên ngoài được.’’

Ngay khi nghe được tin tức này, Tần Quảng Vương sững sờ một lúc, giống như không thể tin nổi, tự lẩm bẩm vài câu tại sao có thể? Sao lại như thế?

“Được rồi, anh cũng đừng có lo lắng nữa, lần này tôi xuống tìm anh chính là để mượn cờ gọi hồn của anh, anh cho tôi mượn cờ gọi hồn, tôi sẽ giúp anh phá bỏ kết giới này.’’

Tôi trực tiếp nói ra yêu cầu với Tần Quảng Vương, nếu như anh ta không trung thành với tôi thì kết giới này được tạo ra như thế nào, anh ta hắn là biết rõ, vì thế nhân lúc anh ta còn đang tôn trọng tôi, tôi phải mau chóng lấy được cờ gọi hồn về tay, nếu không đợi đến khi anh ta quyết định, tôi sẽ không lấy được nữa.

“Hi Hoàng ngài muốn lấy cờ gọi hồn để làm gì? Đó chính là bảo vật trấn điện của Thập điện Diêm Vương của thần mà!”

“Vậy là anh không tình nguyện đúng không?” Tôi hỏi ngược lại Tần Quảng Vương.

Bây giờ tôi đã không còn sức mạnh nữa rồi, Tần Quảng Vương lại tu luyện nhiều năm như thế, không phải là không nhận ra, lúc này tôi chú ý đến ánh mắt anh ta luôn hướng về phía Liễu Long Đình, tôi nghĩ bây giờ anh ta đang sợ tôi như vậy, hẳn là do tôi dẫn Liễu Long Đình xuống, anh ta kiêng kị Liễu Long Đình, sức mạnh của Liễu Long Đình thế nào tôi biết rõ, cho dù Tần Quảng Vương muốn huy động toàn bộ U Minh quỷ vật để đánh với chúng tôi cũng chưa chắc đã giết được tôi, thế nhưng nếu để tôi trốn thoát, anh ta chắc chắn là kẻ phải chết, cho nên bây giờ anh ta không dám manh động hấp tấp.

“Sẵn lòng, sẵn lòng chứ.” Tần Quảng Vương mau chóng đáp ứng yêu cầu của tôi, định mang cờ gọi hồn đưa cho tôi, thế nhưng lúc anh ta xoay người đi thì đột nhiên Cô Hoạch Điểu đang nấp trong quần áo của tôi nhảy lên vai, đột nhiên hét lớn với Tần Quảng Vương: “Cái tên kia, mang đồ thật đến đây, đừng hòng lấy đồ giả lừa chúng tôi.’’

Câu nói này của Cô Hoạch Điểu làm cho cả người Tần Quảng Vương sững lại, quay đầu nhìn con chim đang đậu trên vai tôi, hỏi một câu: “Đây chính là Cô Hoạch Điểu sao?’’

“Chính là ông nội anh đây.” Cô Hoạch Điểu ỷ có tôi chống lưng, vừa vỗ cánh vừa hét về phía Tần Quảng Vương.

Mà Tần Quảng Vương sau khi nghe Cô Hoạch Điểu nói những lời này, tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn Cô Hoạch Điểu bỗng dưng hiện lên một tia hung bạo, nhưng lại vội vàng nói với Cô Hoạch Điểu rằng cờ gọi hồn chỉ có một cái, làm sao mà anh ta có thể có cái giả được? Vì thể anh ta không tự mình đi lấy mà sai một hồn ma đi lấy.

Cô Hoạch Điểu đột nhiên lại hét về phía Tần Quảng Vương như vậy chắc chắn cậu ta đã đoán ra được Tần Quảng Vương đang nghĩ gì, cái tên Diêm Vương này quả nhiên có mưu đồ.

Khi tiểu quỷ cầm một chiếc hộp gấm đi về phía Tần Quảng Vương, Tần Quảng Vương lại sai tiểu quỷ đưa cho tôi, mà khi tiểu quỷ đó định đi về phía tôi lại bị Liễu Long Đình ngăn lại, thuận tay mở chiếc hộp gấm ra, chỉ thấy bên trong chiếc hộp gấm quả thật là một cây cờ màu vàng. Đợi Liễu Long Đình xác nhận xong, anh mới trực tiếp cầm chiếc hộp gấm trong tay tiểu quỷ, nói với Tần Quảng Vương: “Đưa cho tôi là được.”

Nói xong anh nhìn Tần Quảng Vương đầy ẩn ý.

Tần Quảng Vương vốn dĩ muốn nói gì đó với Liễu Long Đình nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Liễu Long Đình thì nhất thời không cam lòng mà nuốt xuống, sau đó xoay người nói với tôi: “Là ai đã nói với Hi Hoàng rằng cờ gọi hồn này có thể phá bỏ kết giới?’’

Tôi suy nghĩ một lúc nhưng cũng không nói ra tên của Phong Đô đại đế, cũng không thèm để ý đến Tần Quảng Vương, chỉ thấy Liễu Long Đình đã cầm được cờ gọi hồn, sau đó lập tức xoay người từ trên ngai vàng đi xuống, đến bên cạnh Tần Quảng Vương, nhìn Tần Quảng Vương nói: “Chuyện ngày hôm nay, tôi không tính toán với anh nữa, thế nhưng Diêm Vương anh cũng thật là ẩn ý.”

Nói rồi tôi nói với Liễu Long Đình: “Chúng ta đi thôi.’’

Liễu Long Đình liếc Tần Quảng Vương lần cuối rồi cùng tôi bước ra ngoài, mà Cô Hoạch Điểu ban nãy chiếm hời của Tần Quảng Vương, làm cho cậu ta rất vui vẻ. Khi chúng tôi ra ngoài, cậu ta liền dùng sức đáp lên vai tôi, nói rằng để cậu ta ở đó là quá xứng đáng rồi, đến Diêm Vương còn phải gọi cậu ta một tiếng ông nội.

Tôi nhìn bộ dạng vui vẻ của Cô Hoạch Điểu, trực tiếp vỗ vào đầu cậu ta, bảo cậu ta nếu không muốn chết thì mau im miệng lại, ban nãy ánh mắt Tần Quảng Vương nhìn Cô Hoạch Điểu đã thay đổi rồi, chỉ sợ vì câu nói của Cô Hoạch Điểu mà Tần Quảng Vương đã kết thù với cậu ta rồi.

Thấy tôi cẩn trọng như thế, Cô Hoạch Điểu còn không thấy sợ, nói với tôi: “Trước đây tôi còn không dám nói, đi với cô nên tôi mới dám nói, cảm giác biết bí mật của người khác mà không được nói ra quá là khó chịu, nếu có để mấy ngày này tôi được nói nhiều hơn, tôi chết cũng đáng.’’

Tôi nghĩ thế giới này quả thật công bằng, cho Cô Hoạch Điểu khả năng thăm dò tâm tư của người khác, lại cho cậu ta một cái miệng thích buôn chuyện, cho tôi một thân quý như máu lại không để tôi nâng cao sức mạnh của bản thân.

Bây giờ chúng tôi đã có cờ gọi hồn trong tay rồi, sau khi rời khỏi Minh giới, tâm trạng u ám của tôi cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, đưa tay giật lấy cờ gọi hồn trong tay Liễu Long Đình, nhìn nhìn cái cờ này, phía trên cờ còn về rất nhiều bóng ma, giống như là một bức đồ án. Mặc dù tôi không hiểu Phong Đô đại đế muốn cờ gọi hồn để làm gì nhưng chỉ cần giao cờ gọi hồn này cho Phong Đô đại đế thì kết giới của địa ngục này sẽ được giải trừ.

Chỉ cần phong ẩn của Minh giới được giải trừ, trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi nhiều, nghĩ đến lần này xuống địa ngục, nếu như Liễu Long Đình đồng ý không đi cùng tôi, chỉ sợ bây giờ tôi đã bị Tần Quảng Vương giữ lại không chừng, lần này không thể thiếu công lao của Liễu Long Đình được. Nghĩ đến ngày hôm qua tôi còn làm anh ấy tức giận, vì thế nhất thời ngượng ngùng nhìn anh ấy đứng dậy, muốn nói với anh ấy mấy chuyện vui vẻ, vì thế tôi nói với Liễu Long Đình: “Liễu Long

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK