Có lẽ vì Liễu Long Đình là tiên gia của tôi, mà lúc trước tôi từng gặp Âm Quan Âm là yêu ma mà lại yêu con người, cho nên tôi cảm thấy Hồ Tiên quá ý chí sắt đá, nếu không thích thì tại sao trước kia lại tiếp nhận tình yêu của Anh Cô? Nếu không muốn bị dây dưa thì giải trừ quan hệ với Anh Cô chẳng phải tốt hơn hay sao? Không yêu mà còn ở bên nhau, tra tấn lẫn nhau. Nhưng cho dù tôi với Liễu Long Đình ở bên nhau thì chẳng phải không tra tấn lẫn nhau hay sao?
Buổi tối trên núi cũng không có hoạt động gì, Liễu Long Đình bèn mới một gánh hát tới, dựng sân khấu hát hí khúc trong sân nhà họ Liễu, nói là để cảm ơn tôi. Cách sống của tiên gia mặc dù tương tự như con người, nhưng sinh mệnh của họ dài hơn chúng tôi vô số lần, cho nên sự chênh lệch thời gian của họ không dồn dập như chúng tôi. Cho dù là thứ gì đó hoặc là nghệ thuật đã trải qua mấy ngàn năm, họ vẫn dùng thì cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Có điều hôm nay tôi hơi mệt mỏi nên không xem được bao lâu thì về phòng ngủ. Liễu Long Đình cũng chẳng mấy hứng thú với thứ này, lúc tôi về phòng, anh ấy cũng đi cùng tôi. Thực ra tôi cũng không rõ tại sao mình lại nhanh chóng tha thứ cho Liễu Long Đình? Vì yêu ư? Hay là vì sự bất đắc dĩ của kẻ yếu? Chẳng qua bất kể là lý do gì thì anh ấy cũng không thể ngăn cản khát vọng tăng cường thực lực của tôi, tôi không muốn yêu Liễu Long Đình một cách hèn mọn nữa, ít nhất lần sau gặp chuyện gì, tôi muốn cùng anh ấy đối mặt, chứ không phải để một mình anh ấy đối mặt với tất cả, còn tôi thì áy náy trốn một góc tự trách mình không xứng yêu anh ấy.
Bởi vì lúc ở trong ao nước ấm, Liễu Long Đình làm tôi bị thương nên khi ngồi bên giường chuẩn bị cởi dép lê, tôi không thể cong eo được. Liễu Long Đình nhanh chóng phát hiện, không chờ tôi nói đã khom lưng cởi dép cho tôi, sau đó ôm tôi đặt lên giường, nói tôi rằng đó là do tôi tự làm tự chịu, hở chút là giận dỗi, nếu ngay từ đầu nói rõ ràng thì anh ấy sẽ không đối xử với tôi như thế.
Rõ ràng là tôi bị thương, Liễu Long Đình còn trách cứ tôi, tôi nhất thời nổi giận trợn trắng mắt nhìn anh ấy, mỉa mai rằng đúng đúng đúng, cái gì cũng là lỗi của tôi, cái gì anh ấy cũng đúng. Không biết, có phải tôi bị mù hay là bị bại não hay không mà lại thích loại người như anh ấy.
Hình như Liễu Long Đình cố ý muốn thấy tôi tức giận. Thấy tôi thực hiện đúng mong muốn của mình, anh ấy lập tức nở nụ cười. Có lẽ là ở bên tôi lâu ngày nên tôi cũng chẳng mấy khi chú ý gương mặt của anh ấy. Bây giờ Liễu Long Đình khom lưng trước mặt nhìn tôi, tôi nghiêm túc nhìn anh ấy, chỉ thấy làn da anh ấy trắng nõn, mặt mày như bạn mai, gương mặt tuấn tú cương nghị, không thể nói rõ điểm nào đẹp nhất, cũng không thể nói rõ điểm nào xấu nhất, nhưng bất kể là mắt hay mũi miệng thì đều là dáng vẻ tôi thích nhất:
Nhìn mặt Liễu Long Đình cùng với ánh mắt vừa dịu dàng vừa giờ trò xấu với tôi, trái tim tôi lại bị nhan sắc anh ấy chinh phúc, đầu óc trống rỗi, chỉ muốn chiếm hữu người đàn ông dung nhan tuyệt đẹp này.
Tôi ôm cổ Liễu Long Đình, ghé vào trước mặt anh ấy, muốn hôn lên môi anh ấy. Nhưng lúc này hình như Liễu Long Đình đã nhận ra tôi si mê anh ấy nên khi tôi muốn hôn, anh ấy bỗng né tránh, lại dụ dỗ thổi khí vào bên tại tôi. Tôi cảm giác Liễu Long Đình cố ý đùa tôi, nhưng tôi lại bị anh ấy dụ dỗ, anh ấy từ chối khiến tôi càng muốn chiếm được nhiều hơn. Liễu Long Đình coi như là tay già đời trong tình trường, đối phó với loại người chẳng có mấy kinh nghiệm như tôi quả thực là dễ như trở bàn tay, vừa nửa mời nửa khước từ, vừa nói những lời âu yếm vừa trắng trợn lại vừa hạ lưu, khiến tôi cảm thấy khó nghe, nhưng lại không tự chủ được có cảm giác. Khi thu hút tôi tới mức không thể không có anh ấy, Liễu Long Đình mới thỏa mãn tôi.
Chỉ là một nụ hôn. Nhưng khi mỗi tôi dán lên môi Liễu Long Đình, cảm giác thỏa mãn lập tức tràn đầy, cứ như thông qua cố gắng, cuối cùng tôi cũng 'chiếm được báu vật hiếm thấy, cảm giác này khiến tôi quên đi sự xa cách vừa rồi, càng thêm thích người đàn ông này hơn.
Không biết Liễu Long Đình lại dùng chiêu thức gì, nhưng tôi biết mỗi lần khi tôi có chủ kiến riêng, anh ấy đều có thể lặng lẽ dụ dỗ tôi. Lý trí của tôi vẫn tỉnh táo, nhưng trái tim tôi vẫn không kìm nén được muốn lại gần anh ấy, thích anh ấy, muốn làm hết những gì mà tôi có thể làm cho anh ấy.
Bởi vì tôi bị thương nên Liễu Long Đình không muốn tôi, nói với tôi rằng chờ tôi lành lặn rồi lại cho tôi, đút thật no khiến tôi không cần ai khác ngoài anh ấy.
Chiến thuật tâm lý của Liễu Long Đình là lợi hại nhất mà tôi từng thấy, khiến tôi dù biết rõ chiêu trò của anh ấy mà lại không thể chống cự anh ấy.
Bóng đêm yên tĩnh, tôi còn đang phiền não không ngủ được vì bận suy nghĩ cách tăng cường thực lực của mình, Liễu Long Đình không dạy tôi, Thần Sông lại bận rộn, chắc chắn sẽ không rảnh mà dạy tôi. Phượng Tố Thiên ư? Tôi cũng không thể lúc nào cũng ở chỗ anh ta, không thì Liễu Long, Đình sẽ lại có ý kiến.
Một cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ khép hờ, khiến ánh nến trong phòng lắc lư. Đêm khuya trên núi hơi lạnh, tôi quay sang nhìn Liễu Long Đình ngủ say bên cạnh mình, gương mặt tinh xảo trắng nõn của anh ấy được ánh nến ngoài màn chiếu vào trông dịu dàng điềm tĩnh bất ngờ, đẹp như một giấc mơ, khiến tôi không nhịn được chạm vào mặt Liễu Long Đình, nhìn xem anh ấy có chân thật hay không. Nhưng khi tay tôi đặt lên mặt Liễu Long Đình thì chắc trong lúc ngủ mơ, Liễu Long Đình cũng cảm nhận được một chút lạnh lẽo, nắm tay tôi bỏ vào trong chăn, hơn nữa nghiêng người kéo tôi vào lòng, mơ màng nói câu ngủ đi, sau đó cúi đầu vùi mặt vào tóc tôi, tiếp tục thiếp đi.
Vòng tay của Liễu Long Đình khiến tôi yên tâm. Thế là tôi tựa vào lồng ngực anh ấy, không suy nghĩ gì hết, chỉ mong sao cuộc sống vĩnh viễn bình tĩnh như vậy.
Đến hừng đông, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông di động vang lên. Mấy ngày nay tôi vẫn bật hình thức tiết kiệm pin, vốn không định để ý tới tiếng chuông này, nhưng tôi lại lo tiếng chuông sẽ đánh thức Liễu Long Đình nên nhanh chóng ngồi dậy, lấy di động ở bên giường, là chuông báo thức cài đặt lúc trước còn chưa tắt. Tôi tắt chuông báo thức, vô tình phát hiện một tin nhắn mới, là Vu Anh gửi tới.
Từ sau khi quan hệ đổ bể, đã lâu lắm rồi Vu Anh không liên lạc với tôi. Mà lúc này, câu đầu tiên trong tin nhắn của cô ta chính là: khi cô đọc được tin nhắn này, chứng minh tôi đã chết.
Vu Anh đã chết ư? Cô ta chết mà gửi tin nhắn cho tôi làm gì?
Nhưng dù sao cũng từng quen biết nhau, lúc trước tôi gặp Liễu Long Đình cũng là nhờ cô ta giới thiệu, vì thế tôi mở tin nhắn ra xem, nội dung rất dài.
“Bạch Tô, khi cô đọc được tin nhắn này thì tôi đã chết rồi. Tôi chết là vì muốn nhờ cô một việc, đó là mong cô có thể cung phụng hồn phách của tôi. Ân oán trước kia là do tôi có lỗi với cô và Liễu Long Đình. Nay Hồ Tiên rời đi, khiến tôi hiểu được cái gì là tình yêu. Anh ấy đã sớm công đức viên mãn, chỉ vì ở bên cạnh tôi nên mới nán lại trên thế gian này. Nhưng tôi không hiểu được nỗi khổ tâm của anh ấy, cứ phải nghe anh ấy chính miệng thừa nhận. Bây giờ anh ấy đã thừa nhận, nhưng tâm nguyện, duy nhất của anh ấy trên thế gian cũng đã hoàn thành, không thể không rời đi. Chính tôi đã làm cho anh ấy rời xa tôi, tôi không muốn mình không còn cơ hội nào được gặp anh ấy nữa. Tôi không muốn sống một mình mà không có ý nghĩa trên đời, tôi muốn làm xuất mã tiên, tích đức làm việc thiện, tu thành chính quả, sau đó có thể phi thăng thành tiền, có thể ở bên cạnh anh ấy.
Tôi biết tôi không có tư cách yêu cầu cô nhận tôi, nhưng tôi có thể giúp cô. Mặc dù tôi đã chết, nhưng pháp lực và năng lực vẫn tồn tại trong hồn vía của tôi. Sau này con đường của cô còn rất dài, Liễu Long Đình không có khả năng luôn ở bên cạnh bảo vệ cô mỗi thời mỗi khắc. Cô phải tự tăng cường thực lực. Nếu cô chịu cung phụng tôi, giúp tôi thành tiên thì tôi cũng sẵn lòng cúc cung tận tụy vì CÔ, giúp cô mạnh hơn, không hề yếu đuối đến mức bị yêu ma quỷ quái mặc sức ức hiếp.”
Khi đọc được tin nhắn của Vu Anh, trái tim tôi không nhịn được đập thình thịch. Ai sẽ dạy tôi? Ai cũng không phù hợp bằng Vu Anh.
Cô ta là đệ tử xuất mã mạnh nhất Đông Bắc, nếu lời nói của cô ta là thật thì tôi sẽ trở thành đệ tử xuất mã mạnh nhất đời kế tiếp trên vùng đất Đông Bắc này.