Ngân Hoa giáo chủ vừa đi, trong lòng tôi có hơi lo lắng, nếu trên đường Liễu Long Đình tỉnh lại, phát hiện tôi không phải Ngân Hoa giáo chủ thì nên làm cái gì bây giờ?
Nhưng mà sau khi tôi suy nghĩ xong vấn đề này, nhất thời tôi cảm thấy mình thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi. Cho dù phát hiện tôi không phải Ngân Hoa giáo chủ thì thế nào? Khi anh ta ở thời điểm suy yếu tôi đã bế anh ta, chẳng lẽ anh ta không cảm kích tôi sao?
Nhìn thấy Liễu Long Đình coi tôi trở thành Ngân Hoa giáo chủ mà kề sát lòng tôi, tôi cảm thấy giống như đang làm chuyện tổn công tốn sức nhất tôi từng làm. Lúc này tôi hận không thể lập tức đánh thức Liễu Long Đình, quang minh chính đại nói cho Liễu Long Đình biết tôi là Bạch Tô, không phải Ngân Hoa giáo chủ anh ta tâm tâm niệm niệm, làm cho anh ta ghê tởm.
Nhưng mà Ngân Hoa giáo chủ đi rất nhanh đã trở lại, cực kỳ không tình nguyện tiếp nhận Liễu Long Đình từ trong lòng tôi, giống như là thay phiên chăm trẻ vậy. Tôi vừa thấy buồn cười vừa thấy tức giận, nhưng mà dù sao Ngân Hoa giáo chủ đã mê hoặc Liễu Long Đình làm cho Liễu Long Đình nghe theo cô ta tất cả mọi chuyện, cho nên dù buồn cười đến mức nào cũng phải phối hợp với cô ta.
Sau khi Ngân Hoa giáo chủ trở về nhìn con rằn cô ta ôm trong lòng, đoán rằng hiện tại Liễu Long Đình cũng đã nghĩ ngợi gần tốt rồi, sợ Liễu Long Đình nghe được chúng tôi nói chuyện liên đưa tay lên bịt đầu con rần, sau đó nói với tôi: “Tôi đã tìm giúp cô con mồi thích hợp. Phía Đông tòa thành này có một khu vườn tên là vườn Thanh Trúc, trong đó có một cái giếng đã tồn tại rất nhiều năm. Trong giếng có một Tỉnh Long đã tu luyện hơn một nghìn năm, tính cách ôn hòa, một lòng tu tiên. Tôi rất thích tinh khí của nó, chờ sau khi Liễu Long Đình tỉnh lại, cô và Liễu Long Đình đi hút tinh khí của Tỉnh Long trong khu vườn kia đi. “Con rồng này là vật linh của trời đất, hút tinh khí của rồng chỉ sợ không Tôi trả lời Ngân Hoa giáo chủ.
Ngân Hoa giáo chủ thấy tôi lo lắng thứ đâu đâu lập tức cười nhạo tôi một phen: “Cô là người sắp chết còn sợ cái gì hả? Cho dù phải nhận trừng phạt thì không phải có từ lâu đã muốn chết cùng Liễu Long Đình sao?”
Lời đáp này của Ngân Hoa giáo chủ lập tức khiến tôi miệng. Đúng vậy, tôi rất nhanh sẽ chết rồi, còn phải lo lắng cái gì nữa?
Mà sau khi Ngân Hoa giáo chủ nói với tôi xong, cúi đầu nhìn con trắng lớn trong lòng cô ta, lại giơ tay lên, con trắng lớn trong lòng cô ta mở mắt. tỉnh rồi?” Ngân Hoa giáo chủ giả vờ như rất quan tâm, hỏi Liễu Long Đình một câu.
Ý thức của răn hiện tại xem như thanh tỉnh, thấy Ngân Hoa giáo chủ ôm anh ta có chút sợ hãi, nhanh chóng rời khỏi lòng Ngân Hoa giáo chủ, ngẩng đầu lên sau đó nói với Ngân Hoa giáo chủ: vừa rồi tôi hôn mê, không biết giáo chủ chăm sóc tôi. Nếu có mạo phạm mong giáo chủ tha
Tôi nhìn con trắng đang hèn mọn trước mặt Ngân Hoa giáo chủ, trong lòng nhịn không được trào phúng anh ta. Tôi nói Liễu Long Đình là một con chó của Ngân Hoa giáo chủ cũng chẳng sai. Nhưng mà người đàn ông ở trong mắt tôi là bảo bối, tôi không nỡ nhìn anh ta tức giận, không nỡ làm cho anh ta khổ sở, hiện giờ anh ta lại vì người phụ nữ khác mà nguyện ý thấp hèn trong bụi bậm.
Tôi quay mặt đi, thâm sám hối cho một tôi trước kia dốc lòng quan tâm đến Liễu Long Đình. Mỗi một lần đối xử với tốt với anh ta đều trở thành từng cái tát tát lên mặt tôi, đau đớn vô cùng. “Đây là việc tôi nên làm cho anh. Anh vì tôi mà làm nhiều như vậy, nếu ngay cả một chút quan tâm tôi cũng không thể cho anh, thì tôi đây thật sự không biết tốt xấu. Khi Ngân Hoa giáo chủ nói đến đây, chạm nhẹ môi rằn trắng, sau đó lại hỏi nó: “Long Đình, nhiều năm qua đi như vậy, bây giờ anh có còn yêu tôi không?” Khi Ngân Hoa hỏi rắn trắng vấn đề này, rắn trắng trầm mặc một lúc. Mà lúc này dù tôi biết rõ câu trả lời của Liễu Long Đình cũng ôm theo một tia chờ mong nhìn về phía rắn trắng và Ngân
Hoa giáo chủ, muốn nghe anh ta trả lời. Chỉ thấy lúc này rần trắng mở đôi mắt màu đỏ của ánh ta, ôn nhu nhìn đôi mắt long lanh của Ngân Hoa giáo chủ, nhìn một lúc lâu mới nói: “Yêu, vẫn luôn yêu.”
Nghe thấy câu trả lời của Liễu Long Đình, lửa giận trong lòng tôi lại nhịn không được bốc Cứ cho là tôi đã sớm biết đáp án của Liễu Long Đình, nhưng khi tôi nghe thấy Liễu Long Đình chính miệng trả lời, trong lòng vẫn là nhịn không được mằng anh ta và Ngân Hoa giáo chủ là một đội đê tiện. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ giết hết bọn họ.
Sau khi Ngân Hoa giáo chủ nghe xong lời nói của Liễu Long Đình, khanh khách bật cười. Tiếng cười trong vắt kia giống như dao nhỏ cửa lên người tôi. Sau đó tôi thấy Ngân Hoa giáo chủ tự mê hoặc Liễu Long Đình, nói cái gì mà cô ta muốn sớm được ra khỏi bụng để được nhìn thấy anh ta, nói rằng cô ta vẫn luôn nghẹn khuất khi phải ở trong bụng tôi, nói cô ta rất khó chịu, muốn Liễu Long Đình giúp cô ta sớm ngày thoát ra.
Mà sự ngốc nghếch của Liễu Long Đình khiến tôi muốn đem tất cả những lời thô tục tôi biết để chửi anh ta. Anh ta đồng ý rồi, đồng ý cho Ngân Hoa giáo chủ sớm ngày ra ngoài, như vậy về sau bọn họ có thể ở cùng một chỗ rồi.
Chỉ tại tôi không có năng lực hủy trời diệt đất, nếu có, tôi nhất định sẽ dùng tất cả năng lực này lên hai người bọn họ, làm cho bọn họ hủy diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Nhưng mà khi tôi tỉnh táo suy nghĩ lại, tôi sao phải tức giận chứ. Liễu Long Đình đồng ý với Ngân Hoa rồi, tôi có thể nhìn Liễu Long Đình chết trước mặt tôi sớm một chút rồi.
Khi lòng tôi dần dần trở nên yên ổn, Ngân Hoa giáo chủ cũng đã nói chuyện của Tỉnh Long với Liễu Long Đình. Hiện tại Liễu Long Đình suy yếu đến mức ngay cả hình người cũng không biến ra được, đương nhiên cần bổ sung linh khí, vì thế cũng đồng ý rồi. Nhưng mà hiện tại anh ta có bộ dạng của một con rắn lớn, không thích hợp để đi ra ngoài, vì thế Ngân Hoa giáo chủ bảo anh ta hút một ít linh khí của tôi trước, để cho anh ta biến trở lại hình người mới tính toán tiếp.
Tinh khí của tôi và tinh khí của Ngân Hoa giáo chủ không phải một loại, cho nên tôi trở thành bình cung cấp tinh khí khẩn cấp của Liễu Long Đình, giống như bình oxy khẩn cấp của chúng ta vậy. Mà Liễu Long Đình cũng không từ chối, bỏ tới trước người tôi, hút một ít linh khí trên người tôi vào trong người anh ta.
Khi chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết tất cả mới bắt đầu đi tới vườn Thanh Trúc mà Ngân Hoa giáo chủ đã nói. Chúng tôi ngồi xe đến đó, mà cho dù lúc này tôi và Liễu Long Đình ngồi cùng nhau nhưng lại như người lạ. Khi lái xe nghe chúng tôi nói muốn tới vườn Thanh Trúc, lập tức cao hứng nói cho chúng tôi vườn Thanh Trúc là một nơi tốt, tuy rằng du khách ít nhưng mà chỉ có người dân địa phương bọn họ biết bên trong có một cái giếng cổ đã lâu. Giếng cổ kia chính là để lại từ nghìn năm trước, nghe nói khu vườn này một nghìn năm trước là do một nữ đại gia buôn bán tơ lụa xây nên. Giếng cổ kia cũng do cô ấy xây, bên trong giếng có một Tỉnh Long. Dân địa phương bọn họ khi cần sẽ tới bên cạnh giếng cầu mong một vài nguyện vọng nhỏ đều có thể được thực hiện. Nhưng có người đã từng nhìn thấy Tỉnh Long đó ngồi bên cạnh giếng, giống như hình ảnh Tỉnh Long bảo vệ thi thể hoàng đế trong Tây Du Ký, cũng là có hình dạng con người. Nhưng mà nếu có người thấy nó sẽ nhảy vào trong giếng không thấy nữa.
Nghe lái xe nói như vậy, Tỉnh Long này hắn có người coi là tín ngưỡng. Những thứ có tín ngưỡng này, nếu chính trực làm việc thiện thì tâm linh cảm ứng với người sẽ đặc biệt mạnh mẽ, có thể cảm nhận sâu sắc được người vào trong địa bàn của nó có ý niệm tổn thương nó hay không, mà tôi lại chính là kiểu người như vậy. Đợi lát nữa tôi tiến vào trong vườn Thanh Trúc, nó nhất định có thể phát hiện ra tôi không có ý tốt với nó. Nếu cái giếng nó ở là giếng khô, vậy hoàn hảo rồi, cho dù nó biết tôi muốn đi đối phó nó, nó cũng không trốn được. Nhưng nếu là cái giếng còn nước, nước ngầm trong giếng thông với nhau trong bốn phía. Một khi nó phát hiện ra chúng tôi đến đối phó nó, nó là một con rồng thiện, lại tu tiên nên sẽ không đánh nhau với chúng tôi, nhất định sẽ đào tẩu theo đường thủy, mà nếu nó đào tẩu thì chúng tôi cũng không tìm ra được.
Khi nghĩ đến chuyện này tôi muốn nói ý kiến của tôi cho Liễu Long Đình, nhưng bởi vì ngại lái xe đang ngồi phía trước nên tôi cũng không biết nói như thế nào. Chẳng qua khi lái xe dẫn chúng tôi đến trước cửa vườn Thanh Trúc, tôi thấy cửa vườn Thanh Trúc giăng đèn kết hoa nên liền hỏi lái xe có phải vườn Thanh Trúc có việc vui gì hay không.
Lái xe nhìn thoáng qua cửa vườn Thanh Trúc, nói không có, sao lại có việc vui gì được?
Lái xe này không phát hiện chứng tỏ là do pháp lực biến ảo ra. Tôi cũng không tốn nhiều lời lẽ để giải thích với lái xe, mở cửa rồi xuống xe.
Liễu Long Đình cũng theo tôi xuống xe, vào lúc tôi muốn gọi anh ta đi vào trước tìm hiểu thì cửa vườn Thanh Trúc bỗng mở ra. Một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi mặc một cái áo choàng màu trắng, bên hông đeo một viên ngọc bích, khi thấy tôi mang sắc mặt vui sướng ôm quyền mình vải chào tôi: “Hoan nghênh chị trở