*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước mắt bỗng tối đen, cơn đau dữ dội khiến tôi khó thở, ánh sáng trước mắt đều biến mất, tôi không còn nhìn thấy thứ gì!
“Vu.. Giáo chủ..” Tôi sờ soạng về phía Thần Núi, kêu anh ta nhìn xem đôi mắt tôi bị làm sao. Nhưng đồng thời tôi lại nhớ tới chuyện này là do ai làm, không phải là Liễu Long Đình thì cũng là mấy huynh đệ của Thần Núi! Nhưng lúc này chung quanh chúng tôi toàn là tiên gia bảo vệ, lại thêm đang ở trên trời, chuyện Thần Núi muốn về nhà cùng tôi chỉ mới tuyên bố ra ngoài, sao họ lại nhanh chân như thế?
Đôi mắt của tôi như bị thiêu đối, không còn sức suy nghĩ quá nhiều. Thần Núi vẫn ngồi bên cạnh tôi, hoàn toàn không phát hiện kim châm nhỏ xíu đâm vào mắt tôi. Đến khi kim châm đã đâm vào mắt, tôi kêu tên anh ta thì anh ta mới phản ứng lại, nhanh chóng ôm lấy tôi. Tôi không thấy vẻ mặt của anh ta, chỉ biết anh ta lập tức kêu các tiên gia: “Mau hồi phủ!” Nói rồi nhỏ giọng ra lệnh cho đám tiên gia bên cạnh, kêu họ ở lại đây điều tra rõ ràng là kẻ nào ném kim châm về phía tôi!
Trên đường về, Thần Núi thấy tôi đau đến mức sắp lăn xuống xe liễn thì nào là truyền tinh khí cho tôi, nào là giúp tôi kiểm tra vết thương trong mắt, sau này dứt khoát ôm tôi vào lòng, đè tay tôi lại kêu tôi đừng lo lắng. Lát nữa về thần phủ, anh ta sẽ tìm y tiên giỏi nhất cho tôi, chắc chắn đôi mắt của tôi sẽ không có vấn đề gì đâu. Mặc dù Thần Núi luôn nói những lời ấm lòng với tôi, nhưng tôi biết đôi mắt này đã bị đám Liễu Long Đình dùng mưu kế, nhưng dù tôi biết thì cũng không thể nói ra, tôi không có khả năng vì Thần Núi mà phản bội Liễu Long Đình. Cho dù tôi nói cho Thần Núi rằng đây là mưu kế của Liễu Long Đình thì cuối cùng cũng sẽ liên lụy ra chuyện tôi ở bên cạnh Thần Núi bao lâu nay đều là lừa gạt anh ta. Thần Núi mà biết thì sẽ không có khả năng tha thứ cho tôi. Tôi cũng sẽ không ngốc đến mức vì người khác mà đẩy mình xuống vực sâu vạn trượng.
Mặc dù không thể nói cho Thần Núi biết chân tướng, nhưng tôi cũng không muốn nói những lời đáng thương để chiếm sự đồng tình của Thần Núi. Kể từ khi mắt tôi bị đâm mù, tôi không kêu đau đớn, cũng không nói gì, thậm chí còn hy vọng Thần Núi từ bỏ tôi, vậy thì tôi sẽ không cần tham dự vào âm mưu này.
Sau khi trở lại thần phủ, Thần Núi kêu y tiên giỏi nhất núi Trường Bạch tới đây khám đôi mắt cho tôi. Y tiên rút hai cây kim chân từ đôi mắt đã hoại tử của tôi, nói với tôi rằng kim châm này đã được ngâm trong nọc độc, đôi mắt của tôi không thể chữa trị được nữa, muốn tôi nhìn thấy ánh sáng thì còn phải đổi đôi mắt, tức là dùng mắt người khác lắp vào hốc mắt của tôi.
“Vậy thì đơn giản. Các ngươi mau xuống núi tìm những cô gái trẻ tuổi, móc đôi mắt của họ ra xem Tô Tô thích đôi mắt nào, chúng ta sẽ lắp đôi mắt đó cho Tô Tô!” Thần Núi tức giận nói, cảm xúc cực kỳ kích động. Nghe anh ta nói muốn đi móc mắt người khác để đổi mắt cho tôi thì tôi lập tức kêu anh ta đừng làm như vậy, nếu anh ta móc mắt của cô gái khác thì tôi thà mình bị mù.
Nếu chữa trị đôi mắt cho tôi mà đơn giản như vậy thì Liễu Long Đình sẽ không dùng mưu kế này, còn vô duyên vô cớ làm hại tính mạng của một cô gái trẻ.
“Vậy em làm sao bây giờ? Nếu em bị mù thì tôi sẵn lòng chăm sóc em. Nhưng em nghe y tiên nói gì chưa? Mắt em không khỏi thì vẫn sẽ tiếp tục đau đớn, chẳng lẽ em muốn chịu đau cả đời sao?” Nói tới đây, Thần Núi nắm chặt tay tôi. Đôi mắt của tôi đúng như anh ta nói, cơn đau ăn sâu vào tủy não, khiến tôi nói một câu cũng phải tốn thời gian rất dài.
“Nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ làm hại tính mạng của người khác. Bây giờ anh là giáo chủ, không thể làm xằng làm bậy như trước kia” Nói tới đây, tôi cũng đang suy xét nếu trong lòng Liễu Long Đình thật sự có tôi thì sẽ không khiến tôi tiếp tục bị mù lòa đau đớn. Nhưng nếu trong lòng anh ta không có tôi thì dù tôi lấy lại được đôi mắt của mình cũng còn gì hay đâu? Trở lại chỗ cũ, không còn bận tâm gì, lên trời sao?
“Anh cho tôi đi đi. Các anh không chữa khỏi mắt tôi được đâu.” Tôi bình tĩnh nói. Tôi biết mình nói như vậy có lẽ sẽ làm hỏng kế hoạch của Liễu Long Đình, nhưng nếu tôi không nói thì Thần Núi sẽ bị các huynh đệ của mình nuốt chẳng. Tôi không còn cách khác, tôi không yêu Thần Núi, nhưng tôi cũng không muốn anh ta chết dưới âm mưu. Chuyện đôi mắt, chỉ cần anh ta còn sống thì sau này chúng tôi sẽ vẫn có cơ hội.
Nhưng nghe tôi nói xong, Thần Núi lập tức im lặng, nói: “Tại sao lại không thể chữa khỏi? Em không thể đi, em là của tôi, cho dù dùng mọi cách thì tôi cũng sẽ chữa khỏi đôi mắt cho em, không để em thống khổ”
Thần Núi nói xong rồi kêu đám tiên gia trong phòng, bảo họ còn đứng đó làm gì, không mau xuống núi đi, nếu ai còn đứng đây thì đều giết không tha, móc mắt họ ra cho chó ăn! Thần Núi đang nóng ruột, tính cách tàn bạo của anh ta lập tức bùng nổ. Tôi sự đám tiên gia kia thật sự sẽ vì lời nói của anh ta mà làm hại người khác, nhanh chóng gọi đám tiên gia đứng lại. Nhưng khi Thần Núi ở bên cạnh tôi thì tôi không có bất cứ quyền phát ngôn nào, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy ra khỏi phòng.
Tôi thật sự tức giận, hất tung chăn đắp trên người mình ra, nói với Thần Núi mau kêu đám tiên gia kia quay lại. Làm vậy chẳng những hại mạng người mà ngay cả tu vi của tiên gia cũng sẽ bị hao tổn! Tôi không chữa nữa, cứ để vậy đi!
Đây chỉ âm mưu giữa mấy người chúng tôi, tôi không muốn vì thế mà làm hại tính mạng của người khác. Khi tôi nổi giận với Thần Núi thì đôi mắt vốn bị đâm xuyên qua lập tức đau nhói, giống như có hàng chục ngàn con kiến đang bò vào đầu gặm nhấm bộ não của tôi, khiến tôi không khống chế được ôm đầu, điên cuồng lăn lộn trên giường, vừa lăn vừa kêu anh ta gọi đám tiên gia kia quay lại!
Thần Núi vốn không định nghe lời tôi, thấy tôi đau đớn như vậy thì đau lòng nắm tay tôi, cùng nằm lên giường với tôi, hơn nữa còn ôm cả người tôi vào lòng, kêu tôi đừng càn quấy, trên thế giới này không có bất cứ kẻ nào quan trọng hơn tính mạng của tôi, kêu tôi nghe lời, chờ đôi mắt của tôi lành lặn thì tôi muốn trừng phạt anh ta kiểu gì cũng được. Thần Núi chỉ cho rằng tôi không muốn làm tổn thương tính mạng người khác, nhưng anh ta không biết rằng dù lấy đôi mắt của mấy cô gái kia