*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không ngờ tôi vừa nói xong thì sắc mặt Liễu Long Đình hơi thay đổi, nói với tôi rằng chúng tôi làm cũng sẽ không tổn thương thai nhi, tại sao lại không thể làm? Hơn nữa lúc trước tôi rất thích anh ấy cơ mà, bây giờ tôi ghét bỏ anh ấy hả? Hay là muốn cặp kè với Phượng Tổ Thiên?
Cả ngày Liễu Long Đình cứ suy nghĩ chuyện gì vậy? Rõ ràng tôi đang nói chuyện đàng hoàng với anh ấy, tại sao lại lôi Phượng Tổ Thiên vào đây? Thấy tôi kinh ngạc nhìn mình, có lẽ Liễu Long Đình cũng biết vừa rồi anh ấy thất thố, nói xin lỗi tôi, anh ấy hơi kích động, sau đó đứng dậy bảo tôi ngủ đi.
Vẻ mặt bình tĩnh của Liễu Long Đình bỗng nhiên khiến tôi hơi áy náy, thầm nghĩ có phải mình đã làm sai gì, làm tổn thương lòng tự trọng của Liễu Long Đình hay không. Chung quy nghe nói khi người vợ không cho người chồng đụng vào thì người chồng sẽ bị tổn thương.
Tôi còn định kêu Liễu Long Đình vào phòng, nhưng anh ấy đã ra phòng khách mở TV. Thấy anh ấy có chuyện làm rồi, tôi cũng lười gọi anh ấy, trực tiếp nằm xuống ngủ.
Hôm sau chúng tôi sẽ về nhà bà nội mời tiên. Những tiên gia lúc trước chúng tôi thu đều được cung phụng trong nhà bà nội. Bây giờ chúng tôi muốn mời các tiên này thì không chừng sau này sẽ phải chạy qua chạy lại, để ở nhà Liễu Long Đình thì sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Hôm qua chúng tôi đã hẹn trước với bà nội, cho nên hôm nay bà nội đi đâu cả, ở nhà chờ tôi. Khi tôi cẩn thận dán tên của các tiên gia vào tiên bài đã được đặt làm sẵn, Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng bước ra từ tiên bài. Thấy họ, Bạch Tiên cũng đi ra, hỏi tôi: “Bé Bạch à, cháu tính dẫn bọn ta đi đâu vậy hả? Sao không ở đây nữa?”
Nghe Bạch Tiên lên tiếng, Thường Thanh Hồng lập tức khó chịu bật lại Bạch Tiên: “Nếu cụ muốn ở lại trong căn nhà tồi tàn này thì cứ ở đi, dù sao chúng tôi đều sẽ đi theo cô Bạch.”
Thường Bội Thiên nghe Thường Thanh Hồng nói vậy thì cũng mau chóng thuận theo lời cô ta, nói đúng thế, hai vợ chồng họ đều đi theo tôi, tôi đi đâu họ cũng đi đó.
Thường Thanh Hồng với Thường Bội Thiên tự dưng nịnh bợ tôi khiến tôi vừa mừng vừa lo. Nhưng tôi cũng nhanh chóng nghĩ tới hôm đó ở nhà Vương Tứ Quý, tôi từng mời Thường Thanh Hồng với Thường Bội Thiên, nhưng hai người họ đều không tới, chẳng trách bây giờ lại ân cần với tôi.
“Mấy ngày trước tôi mời hai vợ chồng anh, tại sao hai vợ chồng anh lại không tới cứu tôi?” Tôi hỏi Thường Thanh Hồng và Thường Bội Thiên. Đã đến lúc tạo dựng uy thế của tôi trước mặt họ.
Nghe xong, Thường Bội Thiên đi về phía tôi, cười đùa: “Lần trước chị gặp phải tiên gia kia quá bá đạo, tôi với Thanh Hồng tới thì cũng không phải là đối thủ của con hổ đó!”
“Sợ chết thì có!” Bạch Tiên ở bên cạnh cắm dao.
Tôi bỗng nhiên buồn cười, nhưng tôi phải nhịn, sau đó thuận theo Bạch Tiên: “Tôi cúng binh mã không phải là chỉ nhận nhang khói cung phụng, ăn nhang khói của tôi thì khi tôi truyền triệu các anh, bất kể đối phương lại hại cỡ nào, các anh đều phải chạy tới, không thì có thể nói với tôi là không muốn làm binh mã nữa, chúng ta sẽ tính toán rõ ràng tội trạng lúc trước của các anh, sau đó tôi thả cho các anh rời đi.”
Liễu Long Đình đứng bên cạnh nhìn tôi nghiêm trang răn dạy người khác, không nhịn được cười ra tiếng. Hôm nay Phượng Tổ Thiên ra ngoài quẩy không về nhà, Thường Bội Thiên với Thường Thanh Hồng thấy nơi này không ai có thể nói đỡ cho họ thì không còn cách nào khác, đành phải nói xin lỗi tôi, sau này họ nhất định sẽ vì tôi mà lên núi đao xuống biển lửa, chỉ mong tôi đừng đuổi họ đi. Bây giờ họ đã quen ăn nhang khói, nếu còn làm dã tiên thì e rằng không thể chịu nổi cuộc sống kham khổ của dã tiên nữa.
Cũng đúng, dã tiên lang thang khắp nơi, loại tiên không có bối cảnh, không có nơi nương tựa như Thường Bội Thiên với Thường Thanh Hồng thì không bị đồng loại giết cũng sẽ bị xuất mã tiên khác giết, đi theo tôi thì còn có đường lui, ít nhất tôi sẽ không để người khác ức hiếp họ, còn có thể bảo đảm nhang khói cho họ.
“Thôi thôi, coi như tôi sợ các anh. Các anh tu luyện đi, sau này thành Thượng Phương Tiên thì nhớ rõ mang tôi bay lên.” Tôi nói đùa với họ.
Thấy tôi dễ dàng tha thứ cho Thường Thanh Hồng và Thường Bội Thiên, Bạch Tiên còn chưa xem trò hay đủ nên lại tới kiếm chuyện, nói với tôi: “Bé Bạch à, cháu xem trong đám binh mã tiên này, có phải là nên tìm quản sự không? Mấy tiên gia các cháu đều thích đi theo cháu ra ngoài, để lại binh mã tiên ở đền thờ, hay là thế này đi, cháu chọn một người lợi hại trong đám binh mã tiên chúng ta làm quản sự, sau này lúc cháu đi vắng thì bọn ta cũng có thể thoải mái một chút. Cháu xem này, ta lớn tuổi nhất, cháu cũng chọn ta làm quản sự đi.”
Bạch Tiên vừa nói xong, Thường Thanh Hồng lập tức mắng ông ấy cậy già lên mặt, lớn to đầu rồi mà còn cãi nhau đánh nhau với bọn tiểu bối chúng tôi, họ mới không cần Bạch Tiên làm quản sự đầu, không thì ngày nào họ cũng sẽ quấy rối.
Lúc trước tôi cho rằng cúng tiên thì chỉ cần mỗi ngày thắp nhang là được, không ngờ còn phiền phức như vậy, mới mấy binh mã tôi mà đã cãi tới cãi lui, rất
khó tưởng tượng sau này nếu nhiều hơn thì sẽ náo nhiệt tới mức nào.
“Để tôi chọn cho.” Liễu Long Đình thấy tôi khó xử, bèn lấy một pho tượng điêu khắc đen thui cho tôi xem. Tôi biết pho tượng này, chính là Âm Quan Âm. Lúc trước tôi thấy Liễu Long Đình nhặt Âm Quan Âm về nhà cũng không bận tâm, không ngờ anh ấy lại lấy Âm Quan Âm ra đây, còn đặt trên bàn, nói với chúng binh mã: “Sau này Âm Quan Âm chính là quản sự binh mã các người. Khi chúng tôi đi vắng, các người có chuyện gì thì có thể tìm anh ta, hơn nữa cũng phải phục tùng mệnh lệnh của anh ta.”
Âm Quan Âm vừa xuất hiện, Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng không hiểu đây là thứ gì, vì thế đều lại gần Âm Quan Âm. Thường Thanh Hồng sờ lên khuôn mặt pho tượng, kinh ngạc hô lên: “Âm Quan Âm này thật là đẹp!”
Cô ta vừa buột miệng thì một bàn tay thò ra từ pho tượng, hơn nữa một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen lập tức xuất hiện trước mặt chúng tôi, xoay tay đè Thường Thanh Hồng xuống đất, cảnh cáo cô ta: “Lần sau còn dám bất kính với bản tôn như thế, coi chừng cái mạng của ngươi khó mà giữ được!”
Âm Quan Âm rất lợi hại, còn giết bao nhiêu người, oán khí rất nặng. Tôi không rõ tại sao Liễu Long Đình lại để Âm Quan Âm oán khí nặng như vậy trở thành quản sự binh mã. Hơn nữa Âm Quan Âm không phải là Quỷ Tiên cũng không phải là tiên động vật, mà là dã tiên ở phương nam, không thuộc về tiên giáo Shaman, anh ta làm quản sự, các tiên gia khác sẽ không phục sao?
Thường Bội Thiên thấy Thường Thanh Hồng bị Âm Quan Âm đạp dưới chân thì lập tức xông về phía Âm Quan Âm, muốn đánh nhau với anh ta. Nhưng không ngờ chúng tôi còn không thấy Âm Quan Âm ra tay, Thường Bội Thiên đã bị Âm Quan Âm đánh cho ngồi bệt xuống đất, bị đạp giống hệt Thường Thanh Hồng.
Âm Quan Âm ngang ngược như vậy lại rất kính trọng Liễu Long Đình, nói với Liễu Long Đình rằng sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh ấy. Trước kia Âm Quan Âm cũng là nhân vật đáng gờm lắm, còn lợi hại hơn cả Liễu Long Đình, sao bây giờ lại trở nên cung kính như vậy? Bạch Tiên cũng nhận ra Âm Quan Âm là một kẻ hung hãn ác độc nên biến thành con nhím, bò vào trong bài vị của mình. Tôi mau chóng kêu Âm Quan Âm thả Thường Bội Thiên với Thường Thanh Hồng ra. Âm Quan Âm chỉ lạnh lùng