Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con phượng hoàng cuối cùng trên thế giới này chẳng phải là Phượng Tổ Thiên sao? Tôi giật mình hỏi anh ta: “Anh đang nói Phượng Tổ Thiên hả?”

“Đúng thế, chính là hắn ta.” Mạch máu nổi lên trên gương mặt bình tĩnh của Hư, trông rất căm hận Phượng Tố Thiên.

Tôi còn định thả anh ta ra để lấy lòng Kiều Nhi, nhưng nghe anh ta nói muốn giết Phượng Tổ Thiên, tôi lập tức từ bỏ ý định thả anh ta. Phượng Tổ Thiên là bạn tôi, bây giờ hạ chức thành Thần Thành Hoàng, chắc chắn pháp lực không bằng trước kia, nếu tôi thật sự thả Hư ra thì chắc chắn Phượng Tổ Thiên sẽ phải chết. Tôi đứng thẳng lưng, không đụng vào bảo kiếm với lá bùa trên mặt đất, nói với Hư: “Tôi không thể cứu anh. Bởi vì Phượng Tố Thiên là bạn tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn anh giết anh ấy.

Cuối cùng Hư cũng sửa đàn xong, ôm trong tay thử xúc cảm, âm thanh của từng dây đàn rung động, cứ như mỗi sợi dây đàn đều được rót đầy lực lượng, vô cùng mạnh mẽ.

“Kiều Nhi.” Hư nhìn vào nhà kêu lên.

Mấy giây sau, một con rắn trắng chui ra khỏi nhà, bò đến trước mặt sư phụ thì lập tức biến thành một cô bé, tủi thân nói với Hư: “ Sư phụ, con không tìm được bộ đồ nào giống hệt như thế.”

“Không cần tìm nữa, đi lấy bảo kiếm với lá bùa vàng ở chỗ chị con ra cho thầy!

Nghe vậy, Kiều Nhi lập tức nhìn về phía tôi. Tôi thấy Hư muốn sai khiến Kiều Nhi phá trận pháp giúp mình thì lập tức quay lại ôm tảng đá, muốn đặt nó lên che khuất bảo kiếm và lá bùa vàng. Nhưng không ngờ tảng đá vừa rồi tôi có thể dễ dàng khiêng lên giờ lại đứng sừng sững trên mặt đất, tôi dùng sức cỡ nào cũng không lay chuyển được nó.

“Kiều Nhi, em không thể lấy cho sư phụ em!” Tôi vừa kêu lên thì Kiều Nhi đã nghịch ngợm biến nửa thân dưới của mình thành đuôi rắn, không để ý lời khuyên của tôi mà linh hoạt cuốn lấy bảo kiếm với bùa vàng, đặt trên bàn của Hư, hỏi: “Sư phụ, là cái này hả?” Nói rồi, cô bé quay sang nhìn tôi: “Chị Tiểu Bạch, tại sao chị không cho em lấy giúp sư phụ?”

Kiều Nhi vừa dứt lời thì chung quanh chúng tôi vang lên tiếng nhà sập, tất cả phòng ốc sân vườn mà chúng tôi vừa thấy đều biến mất, trở lại đúng như cảnh vật lúc tôi và Kiều Nhi vừa tới đây.

Hư đã ra ngoài!

Kiều Nhi đương nhiên vui vẻ vì Hư có thể ra ngoài, ôm chân tôi nói tôi quả thực là ngôi sao may mắn của cô bé. Lúc trước cô bé tới chỗ sư phụ bao nhiêu lần, sư phụ cũng không ra được, tôi mới tới một lần đã mang sư phụ ra, nói rồi muốn hôn tôi, thưởng cho tôi. Nhưng tôi nào có tâm tình nhận thưởng. Hư ra ngoài có nghĩa là Phượng Tố Thiên gặp nguy hiểm. Tôi kéo tay Hư lại, muốn nói với anh ta rằng nếu anh ta muốn đi tìm Phượng Tố Thiên thì tôi sẽ không tha cho anh ta. Nhưng tôi còn chưa dứt lời thì Hư đã trừng tôi, cả người tôi không thể nhúc nhích. Tôi nghĩ vừa rồi tôi thấy tảng đá nhẹ bẫng, chắc cũng là do Hư làm!

Sau khi định thân tôi, Hư cúi đầu nhìn vẻ mặt vui sướng của Kiều Nhi, đưa chiếc đàn cho Kiều Nhi rồi nói: “Sư phụ tặng con chiếc đàn cổ này. Con thích không?”

Nghe vậy, Kiều Nhi kích động đến mức không dám nhận chiếc đàn, nói: “Sư phụ, sư phụ nói đây là vũ khí của ngài mà? Thứ, quan trọng như vậy thì không thể cho con!”

Tôi nóng ruột nhìn Kiều Nhi. Sao con bé này lại ngây ngốc như thế? Thả Hư ra ngoài con bé đương nhiên vui vẻ, nhưng sau này tôi với Phượng Tố Thiên sẽ xui xẻo.

“Thứ quan trọng đến mấy cũng không quan trọng bằng con. Con nhận đi, sau này sư phụ không có nhà thì mang chiếc đàn này ra ngoài, lúc rảnh rỗi nhớ tới thầy nhiều một chút.”

Kiều Nhi vui sướng ôm chiếc đàn của Hư, ra sức gật đầu, cái gì cũng hứa hẹn với anh ta. Hư căn dặn Kiều Nhi xong thì mới nghiêng đầu nói với tôi: “Nếu cô không nhận tôi làm tiên gia của cô thì tôi đành phải tìm lối ra khác. Còn chuyện sau này chúng ta là địch hay bạn thì đều là ông trời chủ định, nếu là địch, mong rằng cô đừng nói cho Kiều Nhi biết hành vi của tôi. Tôi nghĩ cô cũng không muốn Kiều Nhi buồn bã vì tôi đâu nhỉ. Pháp lực định thân cho cô nửa tiếng sau sẽ biến mất, tôi nghĩ chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại.”

Nói xong, chân của Hư đã biến mất. Kiều Nhi ôm chiếc đàn vui sướng, đến khi tỉnh táo lại thì Hư đã biến mất chỉ còn một luồng cát vàng rơi xuống đất.

“Chị Tiểu Bạch, sư phụ của em đâu? Anh ấy còn hứa với em là sẽ tới nhà em chơi mà?”

Thấy Kiều Nhi ngây thơ ôm chiếc đàn cổ, tôi tức giận đến mức muốn giật lấy cây đàn đó ném xuống đất. Hư cũng thật gian xảo, vì thoát ra mà lợi dụng cả Kiều Nhi. Nhưng dù sao Kiều Nhi vẫn là con nít, chẳng biết gì, tôi cũng không thể trút giận lên đầu cô bé, đành phải kìm nén cơn tức, chờ pháp lực giải trừ rồi nhanh chóng báo cho Phượng Tổ Thiên.

Nửa tiếng sau, quả nhiên tay chân của tôi có thể nhúc nhích. Tôi nóng ruột lấy di động ra, muốn gọi điện cho Phượng Tố Thiên để báo cho anh ta biết chuyện Hư đã thoát ra. Nhưng đây là trong núi sâu, tín hiệu rất yếu, không thể gọi điện được. Tôi đành phải về nhà trước, hỏi Liễu Liệt Vân tôi nên gửi tin tức cho Phượng Tổ Thiên bằng cách nào? Chẳng qua lúc Kiều Nhi hỏi tôi sao Hư nói đi là đi thì tôi vẫn không nói cho cô bé biết nhiều chuyện về Hư, chỉ bảo Hư có chuyện quan trọng hơn nên đi trước.

Kiều Nhi ngẩn người, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, nói nếu lần này sư phụ không rảnh thì lần sau chờ anh ta rảnh lại mời anh ta tới nhà mình chơi.

Về tới nhà, tôi định tìm Liễu Liệt Vân mượn mấy tiên gia truyền tin cho Phượng Tổ Thiên giúp tôi. Chẳng qua khi tôi về đến nhà thì tín hiệu lại mạnh hơn một chút, lúc này Phượng Tổ Thiên gọi điện tới, tôi nhanh chóng bắt máy, không chờ anh ta lến tiếng đã nói cho anh ta biết Hư đã ra ngoài, anh ta có thể trốn thì trốn đi lánh nạn trước, không có việc gì thì đừng ra ngoài.

Phượng Tổ Thiên còn chưa hiểu tôi nói gì, anh ta cũng có việc báo cho tôi nên nói luôn: “Bé Bạch, tôi kể cô nghe này, Liễu Long Đình giỏi thật lấy, không ngờ có thể thoát thân khỏi sự hãm hại của Anh Cô, bây giờ đang đuổi giết Anh Cô. Tôi đoán chắc Anh Cô không thoát được kiếp nạn này đâu.”

“Anh có ngốc không hả? Tôi nói anh nghe, anh sắp tai vạ tới nơi rồi! Anh có nhớ Hư mà trước kia anh trấn áp dưới núi Trường Bạch không? Anh ta đã thoát ra ngoài, anh ta nói muốn giết anh!”

Tôi nói xong, đầu dây bên kia không có tiếng đáp nào. Tôi nóng ruột a lô mấy tiếng, nhưng bên Phượng Tổ Thiên vẫn không trả lời, hơn nữa mấy giây sau tiếng cuộc gọi kết thúc vang lên.

Con phượng hoàng ngu ngốc này đang làm gì vậy?! Sắp chết tới nơi rồi mà còn cúp điện thoại của tôi! Tôi tức giận gọi thêm mấy cuộc, nhưng không gọi được nữa. Để bảo đảm tin tức này có thể nhanh chóng truyền lại cho Phượng Tổ Thiên, tôi vẫn nhờ Liễu Liệt Vân kêu mấy tiên gia để họ mau chóng đi tìm Phượng Tổ Thiên. Dù gì lúc này tôi với anh ta không còn là xuất mã tiên với đệ tử xuất mã, không thể mời anh ta tới chỗ mình.

Suốt cả ngày, tôi đều đắm chìm trong lo lắng đối với Phượng Tổ Thiên. Chẳng qua vừa rồi Phượng Tổ Thiên gọi điện tới báo Liễu Long Đình đã chiếm được toàn thắng, đang đuổi giết Anh Cô khiến tôi thoải mái hơn nhiều.

Buổi tối chúng tôi ăn cơm xong, Liễu Liệt Vân nói muốn dẫn tôi vào nhà cô ấy ngâm nước nóng. Nhưng chúng tôi còn chưa lấy áo tắm thì một tiểu tiên bỗng hớt hải chạy vào nhà: “Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, tam gia bại trận rồi! Bây giờ đã bị giam giữ Nhị tiểu thư mau nghĩ cách cứu tam gia đi!”

Nghe tin này, tôi thầm nghĩ làm gì có chuyện đó. Buổi chiều Phượng Tổ Thiên còn bảo với tôi rằng Liễu Long Đình đã giành chiến thắng, sao có thể thoắt cái đã bại rồi?

“Ai đánh em ba?” Liễu Liệt Vân lớn tiếng hỏi.

“Là hai người đàn ông, một người hình như là Thần Núi, một người khác không biết là ai, trong tay anh ta có một chiếc gương rất lợi hại, tam gia bị chiếc gương đó gây thương tích, thu vào trong gương!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK