*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc tôi hỏi Thần Núi làm sao để đảm bảo rằng anh ta sẽ không hại tôi, tôi cũng đã quyết định ở cùng với anh ta. Hơn nữa nếu anh ta muốn giết tôi thì có rất nhiều cơ hội nhưng anh ta lại bỏ qua. Bởi vì anh ta muốn lợi dụng tôi còn tôi cũng muốn mượn nhờ sức mạnh của anh ta để trở nên mạnh mẽ hơn. Về phần sau này anh ta sẽ dùng thủ đoạn nào đối phó với tôi, tôi cũng sẽ dùng chính thủ đoạn đó đáp lại. Ít nhất trong khoảng thời gian này tôi chắc chắn anh ta sẽ không dám động vào tôi đầu.
“Được rồi, tôi hứa với anh.” Tôi trả lời Thần Núi.
Tôi có cảm giác bản thân là một kẻ cô đơn đang lang thang trên mặt biển sóng to gió lớn, không ngừng đặt chân lên những con thuyền khác nhau để cứu lấy mạng sống của mình trong cơn bão này, thế nhưng nơi mà tôi phải đến là nơi nào? Trong đầu luôn có một giọng nói nói với tôi rằng một khi đã sống lại trong cơ thể yếu đuổi này, tôi nhất định phải trở nên mạnh mẽ nếu không sẽ bị mưa to gió lớn nuốt chửng, mãi mãi chết đi.
Nghe thấy lời đáp ứng của tôi, Thần Núi thu lại vẻ mặt xấu xa kia, quay người đi vào khu rừng phía sau, nói với tôi:
“Mau đi theo tôi.”
Tôi không biết anh ta định dẫn tôi đi đâu,
nhưng cũng không còn lựa chọn khác chỉ đành đi theo anh ta. Bây giờ đã vào khoảng bốn năm giờ chiều, ở nơi chân trời xuất hiện những ráng mây ngũ sắc. Thần Núi vẫn không có ý định nói với tôi anh ta định đi đâu, lại đi thêm một quãng nữa, hai chân đã có chút mỏi, đi qua hỏi Thần Núi: “Anh định dẫn tôi đi đâu? Bây giờ chúng ta đang hợp tác, cũng không phải chỉ có một mình anh, có chuyện gì phải bàn bạc với tôi nữa.”
Sau khi tôi nói ra câu này, Thần Núi quay lại nhìn tôi, dùng giọng nói thanh sạch như gió núi trả
lời:
“Bây giờ trời đã tối, tất nhiên là đi đến chỗ Miếu Thần Núi rồi. Mười dặm xung quanh đây không có người, dù sao tôi cũng không thể để cô ngủ trong rừng được.
Đúng là chuyện khó tin, không ngờ Thần Núi cũng có lúc đối xử tốt với con người. Nhưng nếu không muốn tôi nghỉ ở nơi hoang vu này vậy sao không dùng pháp lực biến tôi cùng anh ta trở về
Miếu Thần Núi, tốt hơn đi bộ như thế này nhiều.
“Ha. Thần Núi thoáng mỉm cười:
“Cô còn chưa đủ quan trọng để tôi dùng pháp lực vì cô. Không muốn mệt thì cô phải tự học kỹ năng, để tôi thay đổi cách nhìn về cô chứ.
Tôi biết mà, làm sao anh ta có thể đối tốt với người khác chứ, đúng là mơ giữa ban ngày.
Nhưng mà điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là sau khi tôi đi theo anh ta vào trong rừng gần hai tiếng đồng hồ, cứ nghĩ rằng đến được miếu của anh ta thì tôi có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng anh ta lại đưa tôi đến một ngôi miếu đổ nát. Lúc đó, tôi đã không còn tin vào mắt mình và hỏi lại Thần Núi: “Đây chắc không phải là miếu của anh chứ.”
“Đúng rồi, đây là miếu của tôi.”
Thần Núi không hề xấu hổ mà thừa nhận. Tôi quan sát ngôi miếu một chút, tường vỡ, tơ nhện giăng đầy, hình như đã rất lâu không có ai tới đây. Đừng nói là miếu, nơi này so với chuồng heo của nhà bình thường có gì khác biệt đâu.
Lúc Thần Núi vừa bước vào cổng miếu, liền liếc nhìn tấm bảng treo lên bằng dây cước, nhìn mấy chữ Miếu Thần Núi đã bị tróc ra, không còn thấy được vẻ sáng bóng như trước. Nơi duy nhất có vẻ còn chút sức sống là phía trước miếu. Ở đó có một khe núi, trong khe núi, chỗ nền đất bùn ẩm ướt bên cạnh còn in dấu chân của thủ hoang đến uống nước.
Nơi này đã quá cũ kĩ rồi. Nhưng Thần Núi cũng không để ý đến, vẫn tiếp tục bước vào. Thấy tôi còn đang đứng ngoài cửa, liền quay đầu lộ ra khuôn mặt góc cạnh nhìn về phía tôi, nói:
“Trời chuẩn bị mưa to. Nếu cô không muốn ở ngoài dầm mưa cả đêm thì mau đi vào trong.”
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên nóng nực báo hiệu một chốc nữa sẽ có mưa to. Tuy Miếu Thần Núi này hơi rách nát một chút nhưng vẫn có thể che mưa chắn gió. Dù sao tôi cũng không còn cách nào khác chỉ đành vào trong. Sau khi đi vào, tôi vừa ngẩng mặt lên thì đụng phải Thần Núi, khuôn mặt của hắn góc cạnh rõ ràng, tuấn tú là thường. Ông trời đúng là mắt mù, người xấu xa như anh ta lại có khuôn mặt đẹp đến thế.
Sau khi tôi và anh ta vào miếu, tôi cũng không nói gì nhiều. Anh ta tựa vào nơi vốn dĩ là chỗ để tượng Thần Núi còn tôi thì ngồi xuống đối diện với anh ta. Ngoài miếu có gió nổi lên, thổi lá cây trong rừng vang lên âm thanh xào xạc tựa như tiếng réo của cái bụng đang đói của tôi.
Buổi sáng ngoài ăn chút cháo do Liễu Long Đình nấu thì tôi đã nhịn đói gần một ngày rồi. Tôi hỏi Thần Núi xem có gì ăn được không, dù sao tôi cũng không thể ở cạnh anh ta hoài, tôi đang rất đói bụng. “Bên ngoài có rất nhiều thú hoang. Nếu cô đói thì tự mình đi săn đi. Hơn nữa, dựa trên giới hạn cơ thể con người, nhịn đói một chức cũng không chết được.”
Cái gì mà nhịn đói một chút cũng sẽ không chết, anh ta là Thần Núi đương nhiên là không đói bụng, tôi chỉ là một cô gái, sao có thể săn được mấy con thú hoang đó. Bình thường chuyện này không phải do đàn ông làm sao?
Nhưng bây giờ anh ta chỉ ngồi yên ở đó, không hề có ý định tìm thức ăn cho tôi.
Trong lòng tôi có chút tức giận, không ngừng mằng Thần Núi không phải người… Mặc dù anh ta thật sự không phải con người. Anh ta nói đúng, nhịn một chút cũng không chết được nhưng tôi rất khó chịu. Vì vậy tôi chỉ đành tìm kiếm tất cả ngóc ngách trong miếu hy vọng sẽ tìm thấy cái gì đó có thể ăn được. Cũng có khả năng sau khi ngôi miếu này trở nên hoang vắng đã có người nào đó bí mật đến đây cúng bái, ai mà biết được chứ.
Quả nhiên trời không phụ lòng người. Sau khi lục tung toàn bộ ngôi miếu mục nát này, tôi đã tìm được hai gói mì ăn liền Master Kong phía sau bàn thở và một hộp diêm còn sử dụng được. Không biết đây là đồ của người đi cắm trại để lại hay của một bà cụ nào đó cũng cho Thần Núi nhỉ? Tôi nhìn hạn sử dụng trên bao bì thì biết chúng còn có thể ăn được.
Chuyện này làm tôi vui mừng điên lên được. Liếc thấy trên bàn thờ có một chiếc lư hương ba chân nên tôi đã lấy nó ra khỏi đó, đổ hết tro, rửa sạch rồi đổ nước vào lư hương bắt đầu nấu mì ăn liền.
Tuy ngôi miếu hoang này đã không còn ai đến, nhưng khi Thần Núi nhìn thấy tôi đang nấu mì trong lư hương mà người ta dâng hương cho anh ta, cặp lông mày nhíu chặt lại, mắng tôi sao có thể tùy tiện lấy vật dâng cho thần đi nấu ăn? Sau này khách hành hương tới dâng hương lên bằng cách nào?
Tôi liếc mắt nhìn Thần Núi, người kia nhíu mày trông có vẻ rất tức giận, anh ta thật sự tưởng rằng sau này còn có người đến cúng bái anh ta sao? Tôi rất muốn nói cho anh ta biết, bây giờ công nghệ kỹ thuật phát triển như vậy, núi nào cũng phải đào hết, một vị Thần Núi không có đóng góp gì như anh ta chi bằng góp cái lư hương của anh ta cho tôi nấu mì còn tốt hơn, ít nhất có thể phát huy công dụng của nó lần cuối cùng.
Tôi đang đói đến mức muốn cáu lên nên khi nói chuyện với anh ta cũng thẳng thừng không kiêng nể gì.
Nhưng mà không biết Thần Núi có đồng ý với lời nói của tôi hay không, hay là anh ta cũng cảm thấy không sao cả, nói xong anh ta cũng chẳng để ý đến tôi nữa nhưng lúc nấu xong tôi vẫn lịch sự hỏi anh ta có muốn ăn hay không? Ánh mắt Thần Núi ghét bỏ nhìn tôi, cười nhạo một tiếng, giễu cợt tôi ở nhân gian lâu quá đã quên hết mọi thứ rồi, đúng là đáng thương.
Anh ta là thần, không cần ăn cơm. Nếu như anh ta mà là người thì có lẽ còn đáng thương hơn tôi, một vị thần mất đi sự sùng bái thì có quyền gì nói tôi chứ. Chúng tôi nghỉ ngơi ở trong ngôi miếu đổ nát
một đêm. Ban đầu chúng tôi vốn dĩ định đi Đả Toán Hư. Ở đó có gương Thiên ảo có thể trở về quá khứ, tới tương lai. Tôi muốn biết kiếp trước của mình như thế nào và tại sao tôi lại chết.
Nhưng sáng hôm sau bởi đêm qua trời mưa mà tôi lại nằm đất cả đêm, tôi bị cảm lạnh, toàn thân đau nhức. Khi tỉnh dậy thì Thần Núi đã dậy và đứng trước mặt tôi. Áo khoác đen hôm qua đã được cởi ra, lộ ra bộ quần áo gấm màu lam nhạt thêu tiên cảnh. Trời lạnh như vậy, anh ta thà ném áo đi cũng không thèm đắp cho tôi. Đúng là thiển cận mà! Thần Núi xoay người lại, phe phẩy chiếc quạt ngọc bích trong tay và nói với tôi:
“Lúc này chắc Ngân Hoa và Hư đã đến cung điện của giáo chủ Liễu Long Đình. Giữa bọn họ ắt sẽ nổ ra một trận chiến ác liệt. Tôi không quan tâm cô có ý gì với Liễu Long Đình, nhưng hiện tại chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền. Tôi có thể để cô gặp anh ta, nhưng cô phải đảm bảo với