Hơn nữa Liễu Long Đình tu hành còn chưa đến trăm ngàn năm, người có thể làm giáo chủ, khẳng định cũng phải phục trọng, cho nên, người được chọn để phong thần lần này, không có khả năng là Liễu Long Đình.
Mặc dù trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn không yên tâm lắm, thế nhưng vẫn đi theo học trò của Tiên gia từ bốn phương tám hướng, cùng nhau đi vào trong lòng núi Trường Bạch.
Bởi vì bản chất của Phượng Tổ Thiên là Phượng Hoàng, khi tôi theo anh ta đến núi Trường Bạch, căn bản tôi không cần giống như những học trò khác, còn phải tự bản thân leo lên núi, Phượng Tổ Thiên đã biến lại thành nguyên thân của anh ta, cũng tôi bay vào trong lòng núi Trường Bach.
Ở giữa không trung nhìn xuống chân núi, từ bốn phương tám hướng vô số học trò Mã tiên của Tiên gia nổi nhau đi tới, mà nơi phong danh thần này, sớm đã được trang trí một vùng phồn hoa, cung lâu miếu thờ, hương thơm tiên vị bồng bềnh, mà hiện tại vốn dĩ tôi có thể nhìn thấy mấy thứ này, hoàn toàn là bởi vì trong người tôi còn có nửa khỏa tỉnh nguyên của Liễu Long Đình, tình nguyên của anh ta ở trong người của tôi, khiến những thứ mà lúc trước tôi không thể nhìn thấy, bây giờ đều nhìn thấy
Sau khi chúng tôi đến nơi đã chi định, nơi này sớm đã rất chi đông người rồi, giống như là một quảng trường khổng lồ, đứng xung quanh quảng trường một loạt tướng sĩ tiên binh, mà phía trước quảng trường, là một tòa cung điện cổ đại hùng vĩ, ngói xanh tường đỏ, giống như kiến trúc hoàng gia cổ đại của để độ, nhưng kiến trúc này hơn hẳn những công trình khác, dưới chân chúng tôi, sương mù nhè nhẹ trôi, sương mù này trắng tươm như vô hình, khiến cho toàn bộ nơi phong danh thân đây, giống như là thiên cung trên mặt đất, tiên cảnh nhân gian vậy.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tràng diện hùng vĩ như vậy, cho dù là lúc trước Phượng Tổ Thiên được phong làm Thành hoàng, anh ta cũng không quá phô trương như vậy, nhưng mà dù sao Thành hoàng cũng là thổ địa nơi đây, hiện tại Tát Mãn giáo đang phong giáo chủ, giáo chủ cũng giống như Hoàng đế của bọn họ, dựa theo quy tắc mà nói, cũng là chính thần do trời sinh ra, không cần được dân chúng cung phụng cũng có thể giữ vững được thần uy, tất nhiên được lợi hơn một chút.
Nhưng mà nhìn thấy lại phố trương như vậy, trước đây tôi cảm thấy tôi và Ngân Hoa giáo chủ cũng không khác gì nhau, cô ta có hình dáng người, tôi cũng có hình dáng con người, nhưng vừa nghĩ đến thịnh lễ lớn như vậy, một tấm thiệp mời, đều đã có thể mời hết được học trò Mã tiên trên toàn thế giới tới tràng cục diện to lớn này, đời này tôi cũng không có khả năng có được, nếu như Ngân Hoa giáo chủ thật sự được phong danh thần, đẳng cấp giữa chúng tôi, trong nháy mắt rất nhanh đã có khác biệt như giữa trời và đất, trách không được kiếp trước Ngân Hoa giáo chủ vì muốn có được quyền lợi và địa vị mà đã không tiếc bất cứ thứ gì, sợ rằng cái loại cảm giác vui vẻ khi đứng ở địa vị cao ngất như vậy nhìn xuống con dân của bản thân, thì bất cứ thứ gì cũng không thể thay thế được.
Đến trưa, tôi xen lẫn trong đảm người, cửa cung điện cao lớn phía trước quảng trường đang từ từ mở ra, một đám người hầu theo sau hai người ăn mặc hoa lệ từ trong Thần Cung đi ra, ánh mắt của tôi xem như là thế, hơn nữa Phượng Tổ Thiền vi muốn tôi có thể nhìn thấy, đã trực tiếp bế tôi ngồi ở trên vai anh ta. Ngôn Tình Trọng Sinh
Lúc đầu tôi còn cảm thấy thẹn thùng, sợ đề hư vai anh ta, dù sao tôi cũng không nhẹ, nhưng mà Phương Tổ Thiên cũng không thèm để ý đến, thúc giục tôi nhanh chóng xem, nhìn xem bọn họ phong danh như thế nào, để cho tôi nhìn thấy sự đời.
Nghe Phượng Tổ Thiên nói tôi như vậy, giống như là một cô gái nông thôn chưa từng xem phim vậy, anh ta nói tôi như thế, nhưng tôi cũng lười phản bác lại anh ta, nhưng lúc những người hầu kia đỡ hai người kia ngồi ở trên ghế trước cửa Thần Cung, tôi mới thấy rõ ràng, hai người đó nhìn đã biết là ai, một người chính là Thông Thiên giáo chủ mà mấy ngày trước tôi có thấy qua, và người kia nữa, cũng khoảng chừng ba mươi tuổi, hơn nữa người phụ nữ ăn mặc rất thoải mái.
Trên người của người phụ nữ này đều mặc y phục màu kim, trên đầu châu ngọc tung bay, trên mặt che một tầng sa mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt uy nghiêm và chính nghĩa nhìn tất cả chúng tôi đang tụ họp trên quảng trường.
Nếu tôi đoán không lầm, người phụ nữ này, hẳn là Kim Hoa giáo chủ trong truyền thuyết, mà Kim Hoa giáo chủ lúc này đang ngồi ở bên phải Thông Thiên giáo chủ, mà bên phải Thông Thiên giáo chủ, còn trống một vị trí, mà vị trí này, chắc để lại cho một giáo chủ mới.
“Tấu nhạc phong danh thân Một chuỗi âm thanh kéo dài đến, không biết từ nơi nào truyền tới, mà theo tiếng hô này, chung quanh quảng trường, nhất thời liền bắt đầu vang lên vài tiếng đánh trống “Tùng tùng tùng…!
Tiếng vang vang lên một cách mạnh mẽ, kéo màn che của nghi thức phong danh thần ra, sau đó vô số tiếng vang rung trời do các trống lớn đánh ra, vang vọng phía chân trời, mà trong tiếng trống lớn này, ở phía sau chúng tôi, lại có hơn trăm người hầu khiêng theo một thần cùng với một màu trắng tinh khiết, từ phía sau chúng tôi đi tới.
Màn cho trên thần tiên tung bay, tôi mơ hồ có thể nhìn thấy một người mặc áo bào màu trắng ngôi trong Thần Cung, nhưng dù sao cũng cách nhau quá xa, tôi cũng không thấy rõ được người ngồi bên trong là ai, chỉ chờ khi hơn trăm người hầu nâng thần thánh kia đi về phía đám người chúng tôi, những người hầu kia từ giữa đám người chúng tôi đã trực tiếp mở ra một con đường rộng chừng bảy mét.
Mà khi những người hầu kia đạp khí tiên trên mặt đất để nâng thần mới có khí tức về phía con đường đi lại mà chúng tôi ban nãy đã nhường, một trận gió tiên thổi lên, khiển màn che của vị thần mới này bị thổi tung lên, trong nháy mắt tất cả màn che bay lên, tôi thấy rõ người ngồi trong Thân cung kia, – là Liễu Long Đình
Khi tôi nhìn thấy anh ta, trong nhảy mắt, tim của tôi như nhảy lên một hồi, mà Liễu Long Đình ngồi ở trong thần cung, hiện tại anh ta có thân thể người, một cái đuôi rắn thật lớn, uốn lượn ở trong thân cung, nhưng mà lúc này, Liễu Long Đình hình như cũng cảm giác được ảnh mắt của ta.
Ở trong biển ngàn vạn người này, Liễu Long Đình quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy tôi ở nơi nào, hơn nữa cặp mắt kía, sau khi nhìn thấy tôi vẫn luôn lớn mặt nhìn thẳng vào ảnh mát của tôi, ánh mặt trực tiếp không gì sợ hãi.
Tôi bị ánh mắt này của Liễu Long Đình nhìn giống như một tên hề dưới ảnh mặt trời vậy, không tiếp nhận được ánh mắt trắng trợn của anh ta, nên đã nhanh chóng vỗ đầu Phượng Tổ Thiên, bảo anh ta thả tôi xuống.
Phượng Tố Thiên ở dưới người tôi, thấy tôi thúc giục anh ta, vì vậy đã nhanh thả tôi xuống, hỏi tôi có thấy được không? Có phải Ngân Hoa giáo chủ được phong danh không?
Phượng Tổ Thiên ngay tại trước mặt tôi, tôi nhìn anh ta hỏi tôi với một ảnh mắt thoải mái, nội tâm bị Liễu Long Đình kích khởi như sóng lớn dẫn dẫn đè ép xuống, vốn dĩ tôi nghĩ rằng Thông Thiên giáo chủ mang Liễu Long Đình trở về, nhất định sẽ trừng phạt anh ta, chẳng qua việc mà tôi không nghĩ tới chính là, chẳng những không có trừng phạt gì, ngược lại còn cho Liễu Long Đình quyền lợi tối cao, cho Liễu Long Đình cùng với ông ta quản tất cả tiên gia trong thế giới này.
Tôi không biết vì sao ông ta phải làm như vậy, nhưng lúc này tôi lại khá lo lắng, sau khi Liễu Long Đình có được quyền lợi, có thể thực sự giống như lời Thông Thiên giáo chủ nói, sẽ không bao giờ đến dây dưa với tôi nữa.
“Là Liễu Long Đình, được phong danh thần, là Liễu Long Đình. Tôi nói với Phượng Tổ Thiên.
Mà Phượng Tố Thiên nghe tôi nói đến Liễu Long Đình lúc đó, nhất thời cũng sửng sốt một chút, miệng thì thào nói một câu: “Tôi đã đoán có thể là anh ta.”
“Nhưng tại sao lại là Liễu Long Đình?” Phượng Tổ Thiên lại hỏi tôi, giọng nói có hơi nôn nóng cấp bách.
Lúc này tôi hiểu được Phượng Tổ Thiên nghĩ như thế nào, nếu như Liễu Long Đình có được quyền lợi lớn hơn lần nữa, nếu như anh ta muốn đổi phó chúng tôi, thì càng thêm dễ dàng rồi, Phượng Tổ Thiên trước kia là Thành hoàng, quan dù nhỏ như thế nào, cũng là chính thần, sẽ được dân chúng của mình và Ông trời che chở, nhưng mà hiện tại, Phượng Tổ Thiên với tôi, thân phận gì cũng không có, mà Liễu Long Đình lại ngoài ý muốn trở thành một trong những giáo chủ chỉ cao vô thượng của các tiên gia trong thế gian này.
“Cung nghênh giáo chủ mời Liễu Tam Lang gia!”
Khi trong hư vô tiếng nói kia lần nữa vang lên, người hầu đã nâng thần cung của Liêu Long Đình đi đến trước mặt Thần Cung, đặt thân cùng dừng ở phía dưới thiên đàng trước cửa chính, mà Liễu Long Đình trực tiếp đấy màn che tung bay ra, mở ra hai tay, thả người hướng trên thiên đàn cao cao bay lên, trên người mặc một bộ áo bảo màu trắng ung dung mà phức tạp, thời điểm anh ta bay lên, áo bào rộng thùng thình mang theo châu ngọc bên hông tung bay, mà dáng người đuôi rắn của anh ta lỡ lửng ở giữa thiên đàn xoay người về phía chúng tôi, anh ta nâng chiếc cắm trắng noãn lên, nhìn về phía học trò Mã tiên và chúng tiên gia đang ngước nhìn anh ta. Nhưng khi Liễu Long Đình đứng trên thân đàn, lúc này Thông Thiên giáo chủ và Kim Hoa giáo chủ đồng thời từ trên ghế đứng lên, Thông Thiên giáo chủ hướng về phía chúng tôi tuyên bố: “Các vị học trò tiên gia nghe lệnh, từ giờ trở đi, Liễu gia Tam Lang Liễu Long Đình, nhận ý chỉ của Ngọc Hoàng Đại Đế, phong danh làm Tát Mãn giáo chủ chủ thần vị, tòa Thần Điện Tam Lang này, từ nay vê sau, chính là cung phủ của Tam Lang giáo chủ
Nghe lời tuyên bố, Liễu Long Đình đứng ở trên thần đàn, trên mặt cũng không toát ra chút biểu cảm gì, ở phía sau anh ta một đầu tóc dài theo bản thân anh ta tản mát ra loại khí chất rất lớn ra bốn phía, đôi mắt màu xám trắng, hai hàng lông mày dài bay lên, dựng thẳng thần ấn màu bạc, cùng với khuôn mặt vốn tuấn tú của anh ta, càng tăng thêm vẻ đẹp tuyệt vời của anh ta.