Trần A Phúc đặc biệt hỏi thăm , Đại Thuận Triều còn chưa có kim cương, cho nên hai viên hòn đá nhỏ này vào thời điểm nào ra mắt nàng còn chưa nghĩ ra. Mà châu báu khác cũng có thể tìm cơ hội thích đáng đưa ra bán.
Ở trên thông tập bố cáo đạo tặc trộm kim, cũng bày ra đồ vật bị trộm, trong đó không có kim sức khảm ngọc lục bảo cùng ru-bi.
Cho nên Trần A Phúc chọn ba viên ru-bi cùng một viên ngọc lục bảo ra. Chuẩn bị thời điểm để cho Trần Đại Bảo đang nhặt củi, té một cái, nhặt được một ít bảo thạch này.
Hai viên ngọc lục bảo, xanh biếc thông thấu, lỡn cỡ nửa đốt ngón tay cái, một viên hình tròn, nhất viên hình thoi. Nàng chọn ngọc lục bảo hình tròn màu sắc hơi tối tăm ra, còn viên yêu thích kia sau này hãy nói. Ba viên ru-bi so với ngọc lục bảo thì nhỏ hơn một chút, hình bầu dục, hẳn là lấy xuống từ chung một kiện kim sức.
Hiện tại, nàng có một một trăm ba mươi mấy lượng bạc, bốn mươi lượng vàng, nếu như lại có thể bán hai, ba trăm lượng bạc, cộng lại có thể gom đủ hơn tám trăm lượng bạc.
Lúc này một mẫu thượng đẳng là năm lượng bạc, ruộng lúa là sáu lượng bạc một mẫu. Mặc kệ ruộng lúa hay là đất, nàng đều muốn mua hơn một trăm mẫu, phân cho Trần Danh vài chục mẫu, chính mình còn dư lại một trăm mẫu, làm tiểu địa chủ danh xứng với thực, thư thư phục phục sống qua ngày.
Không biết rõ vị đại gia Sở gia kia có thể cho bao nhiêu bạc, nàng suy đoán Hoa Cẩm Tước mặc dù trân quý xinh đẹp, nhưng khẳng định không đáng giá như Thất Thất cùng Hôi Hôi, nhưng mà ít hơn nữa thì trên trăm lượng bạc nhất định sẽ có. Hắn cho tiền thì giữ lại sang năm xây căn nhà lớn cùng tiêu vặt.
Nên ôm bắp đùi cũng ôm rồi, nàng không muốn quá hà khắc bản thân mình. Hiện tại nhà cỏ tranh, mưa to một cái nàng liền lo lắng rỉ nước.
Trần A Phúc bao mấy viên bảo thạch ở trong khăn, nói ý tưởng của mình cùng Kim Yến Tử. Kim Yến Tử dừng lại công việc trong miệng nói: "Chỉ cần không phải đồ trên Yến Trầm Hương, ma ma muốn cầm thì lấy ra thôi."
Trần A Phúc còn nói chuyện Sở Hàm Yên ngã bệnh, ý tứ là, sau khi tiểu cô nương kia về Đường Viên, có thể cầm chút đồ trên Yến Trầm Hương ra ngoài cho tiểu cô nương ăn hay không.
Kim Yến Tử thống khoái mà nói ra: "Được, giúp muội muội xinh đẹp, lại giúp ma ma, một công đôi việc."
Trần A Phúc nói: "Con giúp muội muội xinh đẹp, tại sao lại kéo ta đi vào."
Kim Yến Tử chít chít nói: "Người giúp muội muội xinh đẹp là ma ma, người ta chỉ là anh hùng vô danh."
A, vật nhỏ nói cũng đúng.
Ngày hơm sau ăn bữa cơm trưa, cũng không nghỉ trưa, Trần A Phúc đội nón lên kéo Đại Bảo dẫn Truy Phong cùng đi bên trong cánh rừng thôn phía tây nhặt củi. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Lúc này đúng là lúc nóng nhất trong một ngày. Trời thu vẫn phơi cháy người như cũ, người nhặt củi không nhiều, ngẫu nhiên có người quen biết chào hỏi cùng Đại Bảo. Người chào hỏi với Trần A Phúc không nhiều, trừ mấy vị có ý đồ yêu thương với nàng thì chào hỏi nàng ra, còn có tộc nhân Trần gia cùng người nhà Võ thợ mộc sẽ cùng nàng nói chuyện, những người khác trong thôn gần như cũng sẽ không nói chuyện với Trần A Phúc. Một cái là không quen thuộc nàng, một cái là sợ nàng hoặc là không thích nàng hung hãn.
Trần A Phúc vui vẻ như vậy, nàng mang Trần Đại Bảo cùng Truy Phong đi tới địa phương ít người. Đi đến một chỗ chỗ không ai, Trần A Phúc cùng Đại Bảo tách ra có một chút khoảng cách, thấy Đại Bảo đang nhặt củi nhặt đến nghiêm túc, nàng nhanh chóng dùng tiểu dao phay đào một cái hố nhỏ, vùi ba viên bảo thạch vào. Lại nhanh chóng dùng đất lấp lại, lại cầm một ít lá cây cùng nhánh cây đắp lên, còn dư lại một viên ru-bi thì ném vào bên trong nhánh cây.
Trần A Phúc đứng dậy, Trần Đại Bảo đi tới, nói bên trong này củi nhiều. Chờ Đại Bảo đi tới, chân Trần A Phúc đột nhiên bị vấp nhánh cây một cái, "Ai da" một tiếng thuận thế đẩy Đại Bảo phía trước nàng té ngã.
Trần Đại Bảo ngã chổng vó. Cậu vừa định kêu đau, trước mắt sáng long lánh là cái gì? Ở từ giữa cành lá rơi xuống chiếu sáng dưới ánh mặt trời, lấp lánh phát ra hồng quang. Cậu há to miệng, móng vuốt nhỏ lấy tốc độ nhanh nhất vạch mở nhánh cây cùng lá cây, nhặt đồ lên, viên hòn đá nhỏ sáng long lanh giống như là bảo thạch phụ nhân có tiền mang trên đầu?
Tâm can của cậu cuồng loạn mạnh mẽ một trận, bỗng chốc nắm bàn tay nhỏ bé thành quả đấm, lấm la lấm lét nhìn sang bốn phía.
Còn may, không có địch tình.
Cậu xoay người lại dùng sức kéo Trần A Phúc ngồi xổm xuống, bám vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Mẫu thân mau nhìn, nhi tử nhặt được bảo bối." Cậu buông lỏng bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt một khe hở nhỏ.
Trần A Phúc nhịn cười giả vờ sợ hết hồn, sau đó ngạc nhiên mừng rỡ nhỏ giọng nói ở bên tai Đại Bảo: "Nhi tử, đây là ru-bi, giá trị đống tiền."
Đại Bảo căng thẳng mà bỏ bàn tay nhỏ bé vào trong bàn tay Trần A Phúc, nói: "Mẫu thân mau cầm lấy, chúng ta nán lại trong này một lát, nếu như không có chủ nhân đến tìm, vậy thứ này là thuộc về chúng ta."
Tiểu tử này còn không phải là lòng tham không đáy. Loại hành vi này của cậu đã đặc biệt không tệ, dù sao lúc này không có đồn công an. Nhặt được đồ cũng không có chỗ nộp, nếu như giao cho nha môn, nhất định sẽ bị những tiểu lại tham đi.
Trần A Phúc cười thu bảo thạch lại, nói: "Được, chúng ta lại ở trong này đào một chút, xem còn đồ tốt có đáng giá nào hay không."
Trần Đại Bảo tán thành nhìn Trần A Phúc một cái, nhỏ giọng nói: "Vẫn là nương suy tính chu toàn, nhi tử lập tức đào."
Cậu lại nhìn chung quanh một lần, thấy không có người đến, liền ngồi xổm xuống dùng khảm đao nhỏ đào lên. Nha, thế nhưng lại đào ra được ba viên hòn đá nhỏ, trong đó hai viên hồng, một viên lục.
Đại Bảo kích động không thôi, dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy ba viên hòn đá nhỏ vào trong tay. Bởi vì hoảng hốt, còn túm nửa bùn. Cậu lần nữa nhìn sang bốn phía, không có địch tình, căng thẳng mà bỏ bàn tay nhỏ bé vào trong bàn tay Trần A Phúc, nhỏ giọng nói: "Nương mau cất kỹ."
Tiểu hài tử xấu xa tâm tình căng thẳng cũng lây nhiễm Trần A Phúc, nàng cũng nhìn sang bốn phía, thấy không có địch tình, mới nhỏ giọng nói: "Nhi tử, thứ này được chôn sâu dạng này, không biết là người khác ném bao lâu, chúng ta khẳng định đợi không được người." Ý tứ là, chủ nhân tìm không đến, vậy những vật này liền phải thuộc về bọn họ. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Trần Đại Bảo cười đến đầy mặt sáng lạn, "Dạ" gật đầu, hai mẹ con liền khiêng củi mang Truy Phong đi đến hướng bên ngoài cánh rừng.
Chỉ là, Trần Đại Bảo lại lập tức té ngã lần nữa, sau đó lại nhìn kỹ dưới đất một chút, lại dùng bàn tay nhỏ bé bới bới cỏ khô dưới đất. Không thấy được thứ gì sáng lấp lánh, mới lại thất vọng đứng lên.
Trần A Phúc buồn cười không thôi, nó còn thật cho rằng té một cái là có thể nhặt mấy viên bảo thạch nha.
Nàng dắt hắn tay nhỏ giọng nói: "Đại Bảo, loại vận khí tốt té một cái có thể nhặt được bảo bối này có thể gặp nhưng không thể cầu. Tuyệt đại đa số người, cả đời cũng gặp không được."
Đại Bảo nghe vậy, mới không tiếp tục té ngã.
Về đến nhà, đóng cửa lại. Sau đó khi Trần Danh cùng Vương thị nghe nói chuyện này đều không thể tưởng tượng nổi, đều kinh ngạc không thôi. Phải nhìn thêm mấy viên bảo thạch còn dính một ít bùn đất, miệng lại há to thêm, ngay cả nói chuyện cũng nói lắp.
Này, này, này, tại sao có thể có loại chuyện này!
Trần Danh cảm khái nói: "A Phúc quả thật như cao tăng đã nói, là đứa có phúc. Nó vừa khỏi bệnh, không chỉ nhà chúng ta biến dạng lớn, Đại Bảo ngay cả chuyện tốt như thế cũng có thể gặp được. Ông trời, không thể tưởng được, quá không thể tưởng được. Một viên ngọc bích cùng ba viên ru-bi, giá trị ít nhất cũng phải một trăm lượng bạc."
Hết chương 83.