Những bảo bối này chất liệu tất cả đều là phẩm cấp tốt nhất, thật sự là phát tài. Trần A Phúc không có hình tượng mà vui vẻ lên.
Những vật này khẳng định không dám lấy ra dùng, cũng không thể bán cho người Đại Thuận Triều, về sau có cơ hội bán cho người Phiên.
Kim Yến Tử chít chít cười nói: "Người ta thừa dịp thời điểm bọn họ mở phòng ngân quỷ liền chui vào, ở bên trong chọn hai ngày. Chỉ là cái bọc này dùng ba tầng vải, kết đặc biệt không dễ đánh, người ta đánh nửa ngày mới đánh xong." Nói xong, bộ dáng nhỏ tranh công.
Trần A Phúc nâng Kim Yến Tử lên hôn hai cái, cười nói: "Cục cưng thật có khả năng, ma ma nhận tình con." Lại cười nói: "Đạo tặc trộm kim vào thăm phủ công chúa, còn trộm nhiều bảo bối như thế, Vinh Chiêu khóc chết cũng vô dụng."
Kim Yến Tử nghĩ tới điều gì, liền nằm trên mặt đất chít chít cười rộ lên, cười đến thẳng lăn lộn. Sau đó lại đứng lên nói: "Bởi vì người đàn bà xấu kia hận điểu điểu, người ta đều không cho huynh đệ tỷ muội lại đi nhà nàng ta. Người ta còn trong đêm vụng trộm đi tới, liên tục trốn trên tàng cây không ra. Cây kia vừa lúc ở ngoài cửa sổ nữ nhân hư hỏng... Ai da, cha của Sở phụ thân thật đáng thương..." Nói xong, lại dùng cánh che miệng hư hỏng cười rộ lên.
"Nói như thế nào?" Trần A Phúc bát quái hỏi.
Kim Yến Tử cười nói: "Người ta da mặt mỏng nha, đều thẹn thùng nói. Nhưng ma ma cảm thấy hứng thú như vậy, liền nói đi..."
Nó còn da mặt mỏng! Trần A Phúc liếc nó một cái, vẫn không cắt đứt nó, nàng quá muốn biết Sở Hầu gia đáng thương như thế nào.
Kim Yến Tử tiếp tục nói: "Cha của Sở phụ thân trước khi muốn cái kia, đều phải làm mình quá chén trước. Vừa đụng người đàn bà xấu kia, nàng ta liền gào khóc gọi giống như con mèo..."
"Ngừng, ngừng, ngừng!" Trần A Phúc không thể lại nghe tiếp nữa, lại nghe tiếp, về sau đều xấu hổ gặp lại Sở Hầu gia. Lại sẵng giọng: "Tiểu hài tử người ta, về sau không cần đi xem một í này, bị đau mắt hột."
Kim Yến Tử thấy chủ nhân không thích nghe, mắng câu: "Giả bộ đứng đắn!" Lại tự mình nằm trên mặt đất cười ngây ngô lên.
Nhìn cái này bộ dáng của nó, mặt Trần A Phúc cũng không khỏi đỏ lên.
Nhoáng một cái liền đến ngày hai mươi lăm tháng ba.
Ngày mai một nhà Vương Thành phải đi phủ thành Định Châu, Vương Thành ngày một tháng tư chính thức vào nha môn, người một nhà phải trở về sớm vài ngày chuẩn bị một chút.
Trần A Phúc đã kêu Tằng Song mua một chỗ tứ hợp viện trong thành cho bọn họ, cũng trùng tu đại khái một phen, còn mua một ít gia cụ, vừa đến có thể vào ở. Đồng thời, cũng giúp Vương tiểu đệ tìm một nhà tư thục.
Vương thị và Trần Danh cũng sẽ đi phủ Định Châu, đưa Vương Thành đồng thời, cũng đi xem một chút một nhà Trần Thực cùng tửu lâu. Trần lão thái biết, cũng nháo đi, bà nhớ một nhà con thứ ba. Trần Nghiệp và Hồ thị là không dám nói đi, bọn họ bị lần trước dọa sợ.
Buổi trưa hôm nay Lộc Viên mời khách, không chỉ thỉnh mấy mẹ con Trần A Phúc, còn thỉnh Sở Hầu gia, một nhà La quản sự, đồng thời cũng thỉnh đại phòng cùng một nhà Hồ lão ngũ. Lão hầu gia ở quê hương tịch mịch, cũng không có bao nhiêu quan niệm đẳng cấp, cùng hương dân đầy tớ cũng có thể uống rượu chung một phòng.
Trần A Phúc cùng mấy hài tử chơi ở Phúc Viên đến trưa, liền dẫn Sở Hàm Yên cùng Vương tiểu đệ, Vương tiểu muội, Trần Đại Nha đi Lộc Viên. Lý Hiên lại sợ hãi nhiều người, không dám dẫn nó đi, liền để La Minh Thành và La Mai lưu lại với nó, Hoa mụ mụ nấu mì vằn thắn nước cốt gà, trực tiếp để bọn họ ăn ở Phúc Viên. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Trong sảnh phòng xếp đặt hai bàn, các nam nhân ăn bên trong. Phòng bên cạnh cũng xếp đặt hai bàn, nữ nhân bọn nhỏ ăn ở phòng bên.
Lúc ăn một nửa, Giả Sơn đến báo, nói thông gia lão thái gia đến.
Trần Danh và Vương thị vừa nghe, đều trầm mặt đứng dậy, ngăn cản Vương Thành lại, ra ngoài thỉnh Vương lão hán vào Tây Sương, lại để cho người bưng một ít rượu và thức ăn đi qua.
Mọi người mơ hồ có thể nghe được tiếng lão nhân ồn ào. Hồ lão ngũ cùng La Nguyên nghe, liền đi Tây Sương. Hồ lão ngũ cười nói: "Trần Nhị ca Trần Nhị tẩu đi tiếp khách nhân đi, chúng ta đến bồi Vương lão bá uống rượu."
Vương thị về phòng bên cạnh, vành mắt có một chút đỏ.
Sau khi ăn xong, mọi người cũng ngại tiếp tục chơi ở nơi này, đều trở về nhà.
Trước khi Trần A Phúc đi, để La Nguyên lại, lại kêu hắn giữ Hồ lão ngũ lại. Vương lão hán chính là tên vô lại, Trần Danh cùng Vương Thành hết cách với hắn. Có thể thu thập hắn, chính là Hồ lão ngũ càng vô lại, cùng La Nguyên có một ít quyền thế.
Khách nhân vừa đi, Vương Thành liền đi Đông Sương.
Vương lão hán một cái liền nhận ra Vương Thành, trong mắt vẩn đục chảy ra lệ. Nói: "Thành tử, con hồi hương rồi, còn đi thượng mộ phần cho mẫu thân con, thế nào không về thăm nhà cha con là ta đây một chút hả?"
Vương Thành trầm mặt nói: "Bắt đầu kể từ một khắc khi ông ngầm đồng ý Đinh thị bán ta ra khỏi Vương gia kia, ta liền là nhi tử người khác."
Vương lão hán nói: "Cha ngầm đồng ý Đinh thị bán con ra ngoài, cũng là bởi vì cha không thể cho con một phần sinh hoạt tốt. Nghĩ tới nếu như Đinh thị bán con đi người trong sạch, con còn có thể ăn no mặc ấm. Cha lúc trước làm không có sai, bây giờ con là quân gia, còn cầm lấy quân thưởng, so với lớp người quê mùa trồng trọt thì tốt hơn rất nhiều. Cho nên nói, con bị bán cũng là chuyện xấu biến thành chuyện tốt, con còn tức giận cái gì?"
Lúc ông ta nói lời này làm người trong phòng đều tức giận, ngay cả Hồ lão ngũ đều tự nhận nói không nên lời không biết xấu hổ như thế.
Vương thị tức giận nói: "Cha, lời nói này cũng thiệt thòi ông nói được, đệ đệ bị bán đi Lý gia bị bao nhiêu tội, vừa mới mười ba tuổi liền bị sung làm tráng đinh đi làm lính." Lại giơ tay trái Vương Thành lên, chảy nước mắt nói: "Tay Thành tử bị gọt sạch hơn phân nửa, thân hơn vài chục vết đao chém, hiện ngay cả lưng cũng thẳng không nổi... Ông thế nhưng còn nói chuyện xấu thay đổi chuyện tốt, tim ông làm bằng cái gì?" ChieuNinh:{\}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Vương lão hán môi run rẩy, lại nói: "Chao ôi, nếm trải trong khổ đau, mới là người trên người. Thành tử chịu khổ, nhưng là khổ cũng đâu có nhận không chẳng phải sao. Không giống cha mày, ở quê hương qua cuộc sống cả đời khổ."
La Nguyên cười lạnh nói: "Lão gia tử, ông cũng đừng nói nhiều như vậy, ông tới tìm Vương đại thúc làm chi, cứ việc nói thẳng đi."
Vương lão hán con mắt chuyển hướng Vương Thành, nói: "Thành tử, mặc kệ thế nào nói, mày đều là nhi tử của cha. Hiện tại mày là quân gia, cầm lấy quân thưởng, cũng nên đúng giờ cầm một ít hiếu kính cho cha mày không phải sao."
Vương thị tức giận nói: "Cha, ta một tháng cho ông hai lượng bạc dưỡng lão còn chưa đủ? Đệ đệ trôi qua khổ như vậy, ông như thế nào nhẫn tâm duỗi tay đòi tiền với hắn!"
Vương lão hán một bộ thư thế vô lại, quệt miệng nói: "Nuôi con dưỡng già, nó làm con trai thì nên dưỡng lão cho tao." Rồi nói với Vương Thành: "Mày bây giờ là quân gia, bản thân ăn ngon uống sướng, không có đạo lý mặc kệ cha mày. Nếu như mày không cho tao tiền dưỡng lão, tao liền đi chỗ quan trên của mày cáo mày bất hiếu, quan của mày sẽ bị giáng xuống ba cấp."
Vương thành cười lạnh nói: "Ta là quân gia cái gì, còn cái gì giáng quan xuống ba cấp, cha ông thật sự là coi trọng ta rồi. Ta chính là một đại đầu binh chăn ngựa, trưởng quan chiếu cố ta tàn tật, mới thưởng miếng cơm ăn. Giáng xuống một cấp, cũng đã xuống đến ngựa bên trong chuồng ngựa đi. Lại giáng xuống ba cấp, trực tiếp xuống đến trứng bên trong phân ngựa đi."
Vương lão hán có chút mơ hồ. Hắn nghe Vương Tài nói Vương Thành làm quân gia, kiếm nhiều tiền, thời điểm đi viếng mồ mả cho nương chết sớm, còn tu mộ phần, cho nên mới tìm tới cửa.
Ông ta vừa cẩn thận nhìn Vương Thành vài lần, gầy gò, lưng cũng rất không thẳng, tay trái chỉ còn gần nửa cái, cũng xác thực không giống dạng làm quan...
Hết chương 346.