Trần A Phúc lại quay người về tây phòng. Trong tây phòng đã là một mảnh hỗn độn, cái bàn băng ghế cùng với một chút dụng cụ đều bị đụng ngã lăn ra đất. Vương Tài lăn lộn trên mặt đất, muốn bò dậy cũng không bò nổi. Truy Phong thế nhưng không cắn hắn nữa, giống như là đang trêu chọc hắn chơi. Còn dùng vó trước ngăn cản ở trên mặt cánh tay mở ra của hắn, dùng đầu lưỡi liếm mặt hắn, hù dọa hắn nhắm mắt lại khóc lớn không thôi.
Vương thị thì giống như bị dọa ngốc rồi, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, chỉ che miệng khóc nức nở. Tiểu Vượng Tài cực hưng phấn, lại không dám đi lên cắn người, đứng ở bên chân Vương thị sủa ầm lên.
"Tốt lắm, chơi đủ rồi." Trần A Phúc nói.
Truy Phong nghe, mới không cam lòng buông Vương Tài ra đi đến đứng bên cạnh Trần A Phúc.
Vương Tài còn khóc lớn nằm trên mặt đất không đứng dậy.
Trần A Phúc cắn răng nói: "Còn không bị cắn đủ, phải hay không? Truy Phong, lại đi cho ta..."
Vương Tài vừa nghe, vội vàng bò dậy. Hắn ít nhất bên ngoài không có bị thương, chỉ là đầu tóc tán loạn, rất nhiều địa phương trên áo bông cùng quần bông đều bị xé rách, bông bay đến khắp nơi. Nước mắt nước mũi dán đầy mặt, toàn thân phát run, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Trần A Phúc quát lên: "Cút!"
Vương Tài khóc đi ra ngoài. Đi đến phòng bếp, đỡ Đinh thị còn ngồi dưới đất khóc lớn.
Hai mẹ con đến trong viện, cảm giác cuối cùng lại thấy ánh mặt trời, lại trông thấy có thật nhiều người ở hàng rào ngoài viện xem náo nhiệt. Lúc trước trong phòng động tĩnh huyên náo hơi lớn, hấp dẫn người gần đó tới đây.
Đinh thị thấy vậy, liền bỗng chốc ngồi dưới đất khóc lớn lên, hát: "Ông trời nha, ông mở mắt ra nhìn một chút đi, ta đến nhà khuê nữ lê la tán dóc, lại bị khuê nữ cùng ngoại tôn nữ đánh thành dạng này a..."
Trần A Phúc đi ra lớn tiếng nói: "Bà không cần đỏ miệng trắng răng nói lời bịa đặt, các ngươi tìm nương ta đòi một trăm lượng bạc, nương ta nói không có, các ngươi liền đánh nương ta. Nếu không phải Truy Phong nghe được động tĩnh chạy qua kéo các ngươi ra, nương ta không biết sẽ bị đánh thành cái dạng gì..."
Truy Phong chạy ra, lại gào lên phóng tới hai người kia, bị Trần A Phúc ngăn cản lại. Trần A Phúc cản được có chút khoa trương, giống như ngăn không được ngồi trên mặt đất, tay ôm chó thủy chung không buông ra.
Vương thị cũng đi ra. Bà lúc này tóc tai bù xù, con mắt sưng đỏ, trên mặt còn có ba vết cào rõ ràng. Bà đi qua quỳ ở trước mặt Đinh thị khóc ròng nói: "Nương à, cho dù người không phải là thân nương của ta, cũng không thể xoa nắn ta dạng này chứ. Ta mười tuổi bị người bán đi làm con dâu nuôi từ bé, đệ đệ ta sáu tuổi cũng bị người bán rồi. Cái này cũng chưa tính, ta bị nhà chồng trước đuổi về nhà mẹ đẻ, người lại bán ta lần thứ hai. Máu thịt của ta đã bị các người ép khô, đi nơi nào tìm một trăm lượng bạc hả. Sân nhỏ kia là ta khuê nữ xây, ta không tốn một đồng tiền, ta là thật không có tiền... Đích xác không được, người đi kêu cha ruột của ta đến, ta một sợi dây treo cổ, trả mệnh lại cho hắn..."
Trần A Phúc ngẩn người, nàng không nghĩ tới Vương thị còn có một mặt này. Cảm thấy lúc này bà cũng có thể giả trang kẻ yếu, nhưng nghĩ tới hình tượng người đàn bà đanh đá của mình đã xâm nhập lòng người, giả trang kẻ yếu quá không thích hợp. Liền chỉ đành ôm Truy Phong, sững sờ xem.
Người trong thôn đều biết rõ Vương thị là bị mẹ kế bán hai lần, bây giờ nghe nói ngay cả đệ đệ của bà cũng bị bán rồi, lại chạy tới đòi một trăm lượng bạc, liền bắt đầu mắng to Đinh thị. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Nhưng mà có một loại thanh âm khác, nói cho dù Đinh thị có không phải là thứ gì đi nữa, cũng có thể do cha Vương thị giáo huấn, mà vãn bối lại không thể làm như thế.
Đinh thị còn không nhận nợ, khóc ròng nói: "Ta không đòi bạc, là các nàng hãm hại ta. Ta chính là nhớ tới ta khuê nữ cùng ngoại tôn nữ, đến xem một chút..." Mụ ta nhịn vài hồi, mới đè sự kiện mụ phát hiện Trần A Phúc là thân khuê nữ Trần Thế Anh này xuống. Mụ cũng biết rõ, nếu như mình dám đảm đương nói loại chuyện này, cuộc sống cũng chấm dứt. Mụ cũng biết nương Trần Thế Anh có bao nhiêu lợi hại.
"Phóng rắm chó con mẹ ngươi!" Theo một cái lớn giọng, Trần lão thái kéo đám người ngoài tường hàng rào xem náo nhiệt ra rồi đi vào.
Bà đi đến trước mặt Đinh thị, chĩa về phía mụ ta mắng: "Nhị nhi tức phụ của gả vào Trần gia ta mười sáu năm, ngươi chưa từng tới một lần. Bọn họ vừa xây tòa nhà lớn, các ngươi liền đến rồi. Các ngươi không phải là đến đòi tiền, quỷ cũng không tin." Chứng kiến vết cào trên mặt Vương thị, lại tức giận, đá Đinh thị mấy cước mắng: "Ta đá chết ngươi mụ đàn bà thối, cái thứ lòng tham phá hư lương tâm, còn dám chạy đến nhà chồng kế nữ đánh người đòi bạc. Nếu như con dâu lão nương ở nhà chồng bị ngươi bắt nạt chết, lão nương cầm miếng đậu hủ đâm chết thôi." Nói xong, lại đi túm đầu tóc Đinh thị.
Đinh thị cũng không sẽ ngồi chờ chết, đứng lên liền bắt đầu lôi kéo Trần lão thái. Hồ thị cùng Cao thị theo sát mà đến xông lên "can ngăn", trên thực tế chính là kéo Đinh thị, để Trần lão thái vừa kéo lại cào.
Vương Tài thấy lão nương thua thiệt, vội chạy tới bảo vệ lão nương, bị Trần A Quý chạy đến kéo ra, một trận loạn đánh.
Trần A Phúc đối với Trần lão thái lau mắt mà nhìn, lão phu nhân này là người thông minh. Vài câu lời nói, liền đem mâu thuẫn giữa Đinh thị và Vương thị dẫn tới mâu thuẫn giữa hai thân gia. Giữa hai thân gia đó là ngang hàng, mà người nhà mẹ đẻ dám chạy đến con rể đánh người đòi bạc, trước hết lý đứng không vững, đánh cũng đánh không. Cho nên mấy người Trần lão thái vây công mẫu tử Đinh thị, cũng không có người nào nói đánh không đúng.
Đinh thị cùng Vương Tài bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, càng không ngừng cầu xin tha thứ.
Cao Lý Chính đến, khiến người đi kéo người Trần gia ra. Hồ lão ngũ xem náo nhiệt ngăn đón mấy người can ngăn, hì hì cười nói: "Hiếm khi chúng ta được xem việc vui, còn không hứng nhìn nhiều trong chốc lát à." Lại nhắc nhở Trần A Quý nói: "A Quý tiểu tử, chú ý đúng mực, chỉ cần không đánh chết là được."
Cao Lý Chính tức giận đến mặt đỏ bừng, mắng: "Hồ lão ngũ, ngươi ít thêm phiền ở đây đi." Lại chỉ mấy người kia nói: "Nhanh đi, kéo ra cho ta. Nếu thật xảy ra mạng người, ai đảm đương nổi."
Ẩu đả cuối cùng kéo ra, Đinh thị và Vương Tài thì thật sự không có nhân dạng. Tóc tai bù xù, mặt mũi bầm dập, xiêm y cũng bị xé nát, Vương Tài chảy máu mũi, mặt Đinh thị bị cào ra mấy vết máu đỏ tươi, ngay cả đứng cũng không thẳng.
Cao Lý Chính lại chỉ mẫu tử Đinh thị nghĩa chính ngôn từ giáo huấn một trận, để bọn họ không được phép đến Hưởng La thôn bắt nạt người ta. Mẫu tử Đinh thị khóc đáp ứng, dắt díu lấy nhau đi ra ngoài viện.
Người xem náo nhiệt chậm rãi tản đi. Vương thị cùng Trần A Phúc đứng dậy nói cám ơn với Trần lão thái cùng Trần A Quý, thỉnh bọn họ vào nhà nghỉ ngơi một chút. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Trần lão thái lắc đầu nói nói: "Không được, chúng ta còn phải chạy trở về bận việc." Rồi nói với Vương thị còn khóc: "Lão Nhị tức phụ cũng đừng nghĩ không thông, đám lão nương Đinh thị kia ngay cả tim đều phá hư thấu rồi, tức giận với mụ, không đáng."
Nói xong, liền dẫn Hồ thị cùng Trần A Quý, Cao thị đi, Trần A Phúc chứng kiến Hồ thị trước khi đi còn liếc vài lần về phía một hàng thịt muối treo ngược dưới mái hiên.
Trần A Phúc đỡ Vương thị về tây phòng, nói: "Nương, không có việc gì, bọn họ đã bị đánh chạy, về sau không dám tới bắt nạt nương nữa."
Vương thị ôm Trần A Phúc lại khóc lên. Nói: "A Phúc, bọn họ nói lung tung, con là thân khuê nữ của cha con, con là thân khuê nữ của cha con..."
Hết chương 143.