Mục lục
Nông Kiều Có Phúc - Trần Yến Yến (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon


Cho dù Trần A Phúc quá sức tức giận, lại đau lòng Sở Lệnh Tuyên bị thương, nhưng vẫn nhẫn nại tính tình nghe Kim Yến Tử "Êm tai kể chuyện".

Kim Yến Tử nói: "... Người ta liền dẫn Bối Bối đứng ở trên một tảng đá lớn xem náo nhiệt. Vị cô nương kia rất có kiên nhẫn, càng không ngừng nói, tay cũng không thành thật... thời điểm miệng rộng của nàng ta sắp hôn xuống, Sở phụ thân tức chết, phun một bãi nước miếng lên nàng ta, mắng to nàng ta không biết xấu hổ. Cô nương kia quá xấu hổ thành giận, một cái tay véo chân bị thương của Sở phụ thân, Sở phụ thân đau đến kêu to một tiếng. Tay kia lại đánh tới trên mặt Sở phụ thân. Người ta không thể đợi thêm nữa, nếu để nàng ta đánh xuống, ma ma sẽ đánh con..."

Kim Yến Tử vội vàng bay qua ngậm xiêm y sau lưng Ngọc Bạc Anh, ngậm nàng ta ở giữa không trung, bay về phía cửa động. Ngọc Bạc Anh bị dọa hỏng, trong miệng kêu gào.

Ra khỏi sơn động, Kim Yến Tử quăng nàng ta xuống, lại cao giọng kêu vài tiếng. Một đám chim chóc miệng dài liền bay tới, còn đều cùng nhau giương miệng rộng đánh tới Ngọc Bạc Anh. Ngọc Bạc Anh càng sợ hơn, ôm đầu kêu the thé phóng tới chân núi.

Kim Yến Tử lại bay trở về sơn động, Sở Lệnh Tuyên cũng nhìn thấy nó, cười to nói với nó: "Kim Bảo, thật sự là Kim Bảo! Là A Phúc cho mi đi đến sao? Cảm ơn mi. Mau, mau giúp ta cởi bỏ sợi dây thừng."

Kim Yến Tử dùng miệng cởi bỏ sợi dây thừng. Sở Lệnh Tuyên ngồi dậy, mở ra xiêm y bị ném ở bên cạnh, lấy ra một cái hà bao, lại từ trong hà bao lấy ra một viên thuốc được giấy dầu bao lấy. Hắn nuốt viên thuốc vào, mới nâng Kim Yến Tử ở lòng bàn tay nói: "Thuốc kia là thần dược A Phúc cho ta, ăn nó thương chân khỏi rất nhanh."

Kim Yến Tử chít chít cười nói, "Ma ma, Sở phụ thân vượt qua khảo nghiệm, là anh hùng."

Trần A Phúc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến Sở Lệnh Tuyên bị thương chân, đau lòng đến nước mắt lại chảy ra, vậy phải đau bao nhiêu chứ. Nàng búng đầu nó một cái, mắng: "Vật nhỏ, thật sự là càng ngày quá đáng." Lại hỏi: "Chàng ấy về đến trong quân doanh rồi sao?"

Kim Yến Tử chít chít nói: "Đương nhiên trở về rồi. Sở phụ thân kéo một cái chân bị thương đi ra sơn động, không bao lâu liền bị người đi tìm hắn tìm được. Sở phụ thân còn kêu người ta mang theo phong thư trở về cho ma ma."

Nói xong, run cánh lên, liền rớt xuống một ống trúc nhỏ.

Trần A Phúc nhặt ống trúc nhỏ mở ra, rút ra một khỏa cuộn giấy được cột lại. Mở ra, dĩ nhiên là hai tờ. Một tấm trên đó viết, ngày năm tháng ba bình định thắng lợi, Nhị hoàng tử đã tự vẫn.

Một cái khác trên đó viết, chồng rất khỏe, đừng nhớ.


Nhìn tờ thứ hai, Trần A Phúc lại chảy nước mắt ra. Bị thương nặng như vậy, chảy nhiều máu như vậy, còn bị một người đàn bà đanh đá bắt, khỏe cái gì nha.


Nàng lau nước mắt, đứng dậy bỏ tờ giấy thứ hai vào hộp nữ trang, cầm lấy một tờ giấy đầu tiên ra cửa sân.


Lời Kim Yến Tử nói Trần A Phúc không thể nào nói cùng Sở Hầu gia, nhưng tờ giấy này lại có thể giao cho ông, dù sao Sở Hầu gia và lão hầu gia đều biết rõ Kim Yến Tử lợi hại. Nhưng mà,


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK