Sở Lệnh Tuyên lắc đầu nói: "Vị trí này chính là quá tốt, có thật nhiều người đang tranh, còn kể cả nhất đảng Nhị hoàng tử cùng nhất đảng Tam hoàng tử. Nhạc phụ ngăn cản đường những người kia, bọn họ nhất định sẽ tìm việc chỉnh nhạc phụ. Nếu như nhạc phụ không có thóp thì tốt, nhưng nhạc phụ không chỉ có điểm yếu, người quê quán còn cơ bản ai ai cũng biết, căn bản ngăn không được miệng dân chúng." Dừng một chút, còn nói: "Hiện tại đã có người bắt đầu tố cáo nhạc phụ, nói nhạc phụ một khi trúng cử liền hưu bỏ chính thê, bỏ vợ cưới khác. Thu nhận một khoản hối lộ lớn, trong vòng ba tháng liền mua trên trăm mẫu đất đai, cùng một tòa nhà tứ tiến thị trấn. Còn dung túng tộc thân Triệu gia thịt cá quê nhà, khiến vài gia đình cửa nát nhà tan, trôi giạt khắp nơi, v.v. Nếu như lại liên luỵ ra chuyện nhạc phụ làm quan ở Giang Nam, liền phiền toái hơn."
Trần A Phúc cả kinh đầu tóc đều sắp dựng đứng, hỏi: "Cha thiếp không sao chứ?"
Sở Lệnh Tuyên nắm nàng tay nói: "Đừng có gấp, sẽ có biện pháp."
Trần A Phúc hoảng hốt không thôi. Không nói chuyện Giang Nam, chút chuyện này của Trần Thế Anh bị lật ra đã đủ cho ông uống một bình. Hiện tại, nàng đã xem lão cha Trần Thế Anh trở thành cha ruột của mình, không nỡ để hắn khổ sở, càng không hi vọng hắn gặp chuyện không may. Hắn mới ba mươi mấy tuổi, đúng là thời điểm phong nhã hào hoa, nếu như xảy ra chuyện, nên làm cái gì bây giờ? Còn có một nhà lớn nhỏ, Giang thị cuồng dại, Triều về ca nhi vừa mới sinh ra, bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
Sở Lệnh Tuyên kéo nàng đến bên giường ngồi xuống, nói: "Công bộ Cao thị lang tuổi tác đã cao, nửa năm trước liền nói muốn từ quan, chúng ta vẫn cho là Hoàng thượng nếu như trọng dụng nhạc phụ, nhất định sẽ để hắn nhậm cái chức vị này. Hai tháng trước Trương thứ phụ đột phát bệnh cấp tính mất đi, nguyên Lại bộ thượng thư bổ thứ phụ, Hoàng thị lang lại bổ thượng thư, trống ra ghế thị lang này. Hoàng thượng vốn là thưởng thức nhạc phụ, về sau lại biết rõ nữ nhi nhạc phụ là nhà mẹ đẻ tiểu thập nhất tức phụ của ta, có lẽ nghĩ tới cho nhạc phụ vị trí trống trọng yếu này... Chao ôi, đáng tiếc nhạc phụ bị ác phụ Triệu thị hại, lưu lại điểm yếu. Nhạc phụ bình thường rất biết làm người, có vài người cho dù biết rõ hắn qua lại cũng sẽ không nhiều chuyện nói ra, nhưng lần này ông ngăn cản đường người khác, người ta liền muốn bắt những chuyện kia để rêu rao. Vì triệt để đánh ngã nhạc phụ, có lẽ còn sẽ đi Giang Nam thu thập chứng cớ nhạc phụ phạm tội..."
Định Châu cách kinh thành không tính xa, chỉ có hơn hai trăm dặm. Trần Thế Anh lại là người có tiếng tăm bên này, rất nhiều chuyện của hắn là đề tài câu chuyện của dân chúng, rất nhiều quan viên khẳng định đều biết rõ. Trần lão thái bà làm mấy chuyện này chính là một quả bom hẹn giờ, khó tránh lúc nào sẽ nổ tung.
Có lẽ Trần Thế Anh cũng biết rõ một ít "điểm nhơ" này của hắn, bình thường làm người cực khéo đưa đẩy, quan đồ cũng đặc biệt thông thuận.
Nhưng mà lần này, hắn quá muốn làm hiện thực vì dân chúng, cũng quá cao điệu, chướng mắt người khác. Hơn nữa Hoàng thượng muốn cho hắn đảm nhiệm chức vụ quyền cao chức trọng, lại ngăn cản đường người khác, người ta liền bốc ra nội tình của hắn.
"Cha thiếp ông ấy sẽ không có chuyện gì chứ?" Trần A Phúc hỏi.
Sở Lệnh Tuyên nói: "Sự kiện nhạc phụ trúng cử xong hưu bỏ chính thê, cho dù ngồi vững, cũng chỉ là đức hạnh có khiếm khuyết, không có chuyện lớn gì. Huống chi, chuyện này cũng không phải là nhạc phụ làm, khi đó ông ấy còn nhỏ, chuyện thân phận con dâu nuôi từ bé của nương nàng không đi huyện nha làm hồ sơ nhạc phụ cũng không biết chuyện, thời điểm nương nàng bị đuổi ra khỏi nhà nhạc phụ cũng không ở nhà. Sợ là sợ nhạc phụ vì hiếu tâm không nói thật, gánh họa cho lão ác phụ kia." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Vậy sao được! Ác lão thái bà làm nghiệt, hại nương thiếp và thiếp, hiện tại lại hại cha thiếp. Chuyện này không thể để cho cha thiếp gánh họa thay bà ta." Trần A Phúc nói.
Sở Lệnh Tuyên gật đầu nói: "Đương nhiên. Chuyện này chúng ta biết rõ ràng nhất, nhạc phụ không nói, ta sẽ để cho người khác nói thay ông." Lại nói: "Mua đất đai nông thôn, tòa nhà tứ tiến thị trấn, số tiền kia là Đường gia đưa, cũng là Triệu thị nhận lấy, nhạc phụ không biết chuyện. Chút chuyện này, cũng không thể hoàn toàn trách nhạc phụ, nhiều lắm thì nhạc phụ giám thị gia quyến bất lực. Còn may năm ngoái nhạc phụ ra tay xử trí Triệu gia làm ác nhân, cũng đều trả lại tiền tài đất đai bọn họ thịt cá hàng xóm láng giềng. Nếu không, nhạc phụ toàn thân là miệng đều nói không rõ."
Trần A Phúc lại nói: "Vậy chuyện cha làm quan ở Giang Nam thì sao? Cha thiếp sẽ không tham ô."
Nàng nói có chút không đủ sức lực. Cha là xuất thân bần hàn, hiện tại chính là gia tài bạc triệu.
Sở Lệnh Tuyên sợ nhất cũng là chuyện Trần Thế Anh làm quan ở Giang Nam. Hơn nữa, hắn biết rất ít đối với chuyện Trần Thế Anh ở Giang Nam, cũng không biết những người kia thời điểm nào đi Giang Nam thu thập chứng cứ phạm tội, thu thập được vật gì.
Hắn như có điều suy nghĩ nói: "Nhạc phụ cẩn thận chặt chẽ, lại quang minh lỗi lạc, cho nên sẽ không phải làm chuyện trái pháp luật ăn hối lộ. Nhạc mẫu lúc trước đồ cưới có thể nói mười dặm hồng trang, bản thân lại cực kì thông minh, buôn bán kiếm nhiều tiền cũng có khả năng. Còn có Đường gia, vì khuê nữ có thể sống khá giả ở Trần gia, đưa tài đưa vật cũng thuộc về bình thường. Lui một vạn bước mà nói, nhạc phụ thật làm chuyện gì không quá thỏa đáng, ông ấy thông minh như vậy, lại yêu quý quan thanh của mình, cũng không sẽ lưu lại điểm yếu. Sợ là sợ Triệu thị hoặc là Đường thị lén nhạc phụ làm chuyện trái pháp luật..."
Trần A Phúc tỉnh táo lại, cũng là nghĩ như thế. Trần Thế Anh cẩn thận chặt chẽ, ông vẫn muốn làm một quan tốt, cũng đảm đương nổi bốn chữ quang minh lỗi lạc. Ông tiền tài mặc dù tụ tập được nhanh, có lẽ khả năng đá biên, nhưng tuyệt đối sẽ không tham ô. Hơn nữa, cũng không sẽ lưu lại sơ hở. Sở Lệnh Tuyên nói đúng, hai nguồn gốc lớn tài vật của ông, khẳng định là Giang thị cùng Đường gia. Chẳng qua, ông không làm chuyện xấu, lại không có nghĩa là lão thái bà hư hỏng kia cùng Đường thị không làm chuyện xấu, hoặc là Đường gia lấy danh nghĩa của ông làm chuyện xấu. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Nàng không hiểu lắm luật pháp thời đại này, hỏi: "Kết quả tốt nhất của cha thiếp sẽ như thế nào, kết quả tệ nhất lại sẽ như thế nào?"
Sở Lệnh Tuyên suy nghĩ một chút, nói: "Bỏ qua một bên chuyện Giang Nam, cha nàng mặc dù giám thị gia quyến bất lực, nhưng mở rộng cao sản lương thực lại quá rõ ràng, công tích này ai cũng xóa không mất, cướp không được. Kết quả tốt nhất chính là bị Hoàng thượng trách cứ, vẫn đảm nhiệm Tri phủ Định Châu. Kết quả xấu nhất chính là ngồi vững đức hạnh có khiếm khuyết, dung túng mẫu thân bỏ chính thê, thu nhận hối lộ, chức vị bị truất hết... Còn như chuyện Giang Nam, chúng ta đều là suy đoán, thật không biết sẽ như thế nào. Ngày mai nàng về nhà mẹ đẻ hỏi nhạc mẫu một chút, nếu như vạn nhất thật có chuyện gì thì kêu bà ấy nói ra, chúng ta làm chuẩn bị thật sớm..."
Trần A Phúc kéo Sở Lệnh Tuyên nói: "Lệnh Tuyên, chàng nhất định phải giúp cha thiếp một chút. Hiện tại, cũng chỉ có Sở gia của cháng, còn có cậu La gia của chàng có thể giúp cha thiếp... A, đúng, còn có Cửu hoàng tử, Thụy Vương Gia. Bọn họ có thể thiếu nhân tình lớn của thiếp, bọn họ nhất định phải hỗ trợ."
Sở Lệnh Tuyên gật đầu nói: "Ta chuẩn bị ngày mai sẽ đi phủ Thạch Châu tìm cậu, ông ấy là người lãnh đạo trực tiếp nhạc phụ, thái độ của ông ấy rất trọng yếu. Ta lại viết thư cho Tam thúc cùng Thụy Vương Gia, để La thúc đi đưa tin, chuyện trước kia của nhạc phụ ông ấy rõ ràng nhất, không thể để cho nhạc phụ gánh họa cho ác phụ kai. Trước khi nhạc phụ vô sự, liền để La thúc chạy chân ở kinh thành. Cửu hoàng tử không cần chúng ta nói, hắn cũng sẽ lén lút nói tốt cho nhạc phụ ở trước mặt hoàng thượng. Nhưng mà, Sở gia và Cửu hoàng tử không thể cầu tình cho nhạc phụ trước mặt mọi người, bởi vì chỉ cần chúng ta vừa cầu tình, nhất đảng Nhị hoàng tử khẳng định lại dóng trống khua chiêng phản đối rõ ràng. Nhưng vậy, kẻ địch nhạc phụ sẽ càng nhiều, đối với ông bất lợi. Nếu như nhạc phụ không phạm tội ở Giang Nam, hy vọng nhạc phụ có thể ưu khuyết điểm khấu trừ, không nói bảo trụ chức vụ ban đầu, cho dù xuống đến thất phẩm, về sau cũng dễ khởi phục..."
Hết chương 401.