Qua gần nửa canh giờ, một chiếc xe ngựa đến. Xe ngựa trực tiếp tiến vào tiền viện Đường Viên, Sở Hầu gia từ trong xe xuống. Sở Lệnh Tuyên đi qua khom người hành lễ với hắn, dẫn hắn đi tới sân nhỏ của lão gia tử.
Sở Hầu gia nhìn sang bốn phía, trong này đặc biệt xa lạ, hắn chỉ ở thời điểm trẻ tuổi đến qua một lần. Bởi vì nơi này là thôn trang của nàng, hiện thời thành đại bản doanh an toàn nhất cho cha già, con trai, con dâu, cháu gái, còn có thập nhất hoàng tử, thậm chí là nơi hắn tin tưởng nhất.
Trong sân rất tối tăm, ngay cả đèn dưới hành lang đều không đốt. Từ chỗ vừa vào sân nhỏ, rồi đến tiểu viện lão gia tử, gạch xanh lót hai bên đường nhỏ, khoảng cách ngắn liền có mười mấy gốc cây hải đường. Trên cây đã kết quả, cho dù còn chưa chín, nhưng mùi thơm chua ngọt đã bay ra.
Nếu là ở mùa xuân, hoa hải đường kiều diễm đua nhau nở rộ, không biết có bao nhiêu xinh đẹp.
Bởi vì Vân nhi thích hoa hải đường, hay bởi vì nàng giống như hoa hải đường càng xinh đẹp, cho nên nhà nhạc phụ mới trồng đủ loại hải đường ở trong này, lại lấy tên "Đường Viên", làm đồ cưới cho nàng...
Trần A Phúc đã chờ ở cửa tiểu viện, thấy Sở Hầu gia vào, tiến lên phúc phúc cho hắn, nhẹ giọng gọi: "Cha chồng."
Sở Hầu gia gật gật đầu với nàng, nói: "Con dâu vất vả rồi."
Hắn vào phòng, khom người hành lễ cho lão hầu gia ngồi ở ghế trên.
Lão hầu gia rất lâu không nhìn thấy đại nhi tử, còn có chút kích động. Đứng dậy nói: "Đi, ăn cơm trước đi, tức phụ Tuyên Nhi từ buổi chiều vẫn bận đến bây giờ."
Tiến vào trắc phòng, ba nam nhân ngồi xuống. Lão hầu gia lại nói: "Không có người ngoài, tức phụ Tuyên Nhi cũng ngồi đi."
Trần A Phúc trước rót đầy rượu cho bọn họ, mới ngồi xuống.
Bữa cơm này mấy nam nhân ăn được rất là hài lòng, đặc biệt là Sở Hầu gia liên tiếp gật đầu, khen ngợi: "Ừ, không tệ. Trước ta thường nghe Tam đệ nói, tức phụ Tuyên Nhi có một tay nấu nướng tài giỏi, quả thật."
Sau khi ăn xong, mấy người đi thư phòng nhỏ, đợi thượng trà, cho đầy tớ lui, Sở Hầu gia trực tiếp nói thẳng vào chính đề: "Ngày hôm qua ta nghe Tuyên Nhi nói xong, đi tìm đại sư, mới biết được hắn ở sáng sớm hôm qua cũng đã lặng lẽ đi xa." Lại nói: "Không chỉ ta không tìm được hắn, tối ngày hôm qua Nhị hoàng tử chạy đến, cũng không tìm được hắn."
Lão gia tử hỏi: "Nhị hoàng tử vội vã tìm Vô Trí đại sư làm chi?"
Sở Hầu gia lắc đầu nói: "Không biết. Lúc ở kinh thành, con liền nghe nói Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đang tìm hắn khắp nơi." Rồi nói với Trần A Phúc: "Con dâu con lập lại lần nữa nói chuyện cùng đại sư. Cẩn thận ngẫm lại, tốt nhất không cần bỏ sót."
Trần A Phúc cẩn thận nhớ lại, trừ chuyện lục tổ yến đích xác không thể nói ra, trên cơ bản đều nói bọn họ đối thoại, thậm chí ngay cả đại sư quả quyết nàng "Phúc trạch". Trí nhớ Trần A Phúc rất tốt, đời trước nàng thi kiểm tra sát hạch đều là dựa vào học thuộc lòng.
Trần A Phúc nói khiến cho mấy nam nhân giật mình không thôi, kể cả Sở Lệnh Tuyên. Thì ra là đứa con dâu này dĩ nhiên là người có đại phúc! Vô Trí đại sư thế nhưng có thể bàn ra nhiều chuyện cực bí mật cùng nàng như thế! Trước đó, ngay cả Sở Lệnh Tuyên đều gạt nàng, cầu ba màu là tìm cho Cửu hoàng tử, có thể đại sư đã ám hiệu cho nàng biết rõ rồi. Còn nói cho nàng đại khái ngày hắn về!
Sở Hầu gia càng kinh hãi hơn lão hầu gia cùng Sở Lệnh Tuyên. Bởi vì hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói cầu ba màu trước đó là Kim Yến Tử tìm được, nó còn có nhiều chỗ đặc thù như vậy. Xem ra, Vinh Chiêu bị điểu quần công đánh, tuyệt đối không phải là trùng hợp, nhất định thoát không khỏi liên quan cùng Kim Yến Tử... Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Ngẫm lại ngày đó ở trong lương đình chứng kiến con chim nho nhỏ, thật là không giống người thường. Nhìn lại Trần A Phúc một chút, không chỉ lớn lên tướng mạo xinh đẹp, xác thực là một bộ phúc tướng.
Hắn hài lòng gật đầu. Nếu như trong tối tăm Sở gia có đại nạn, cuối cùng phải dựa vào con dâu yếu ớt cùng Kim Yến Tử của nàng ngăn cơn sóng dữ, vậy Sở gia thật sự là mệnh không đến tuyệt lộ...
Biết rõ Kim Yến Tử đã đi phía bắc tìm cầu ba màu, Sở lão hầu gia và Sở Hầu gia cũng cao hứng không thôi.
Sở lão gia tử nói: "Trước vẫn cảm thấy chim nhỏ kia không tầm thường, cùng Yên Nhi và Đại Bảo đều chơi đến tốt, lại thì ra vẫn là phúc tinh Sở gia chúng ta. Về sau, chúng ta phải càng thêm lễ ngộ nó, đãi nó làm khách quý."
Sở Hầu gia và Sở Lệnh Tuyên nghe lời nói này đều liên tiếp gật đầu, nói không chỉ phải đãi nó làm khách quý, còn phải coi nó như người nhà.
Trần A Phúc vừa cười nói lại chuyện lúc trước mình lừa dối mấy người Trần Danh, nói nàng đã từng cứu Kim Yến Tử, về sau Kim Yến Tử trở về báo ân, sẽ ngụ ở nhà nàng...
Một phen khen ngợi Kim Yến Tử xong, lại để cho Trần A Phúc lần nữa thuật lại một lần chuyện nàng nói cùng lão hòa thượng, mấy người đều nghe ra trong lời nói lão hòa thượng một chút huyền cơ.
Sở Hầu gia nhiều lần nhắc tới vài từ mấu chốt nhất: "Sắp gặp phải, tai hoạ ngập đầu, thời gian đi phương bắc tìm vẫn còn kịp, túi gấm, chữ viết, thần dược, mang phúc trạch cho người nhà, giải cứu thân nhân trong nguy nan..."
Mấy người phân tích, chỉ cần tìm được cầu ba màu, đại sư có thể cho gợi ý, rất nhiều chuyện liền dễ xử lý hơn.
Vấn đề là, không thể đều đè tất cả gánh nặng ở trên người Kim Yến Tử, nhà mình lại phải làm tốt đầy đủ chuẩn bị.
Bọn họ trước phân tích thời gian, nếu đã cho thời gian Kim Yến Tử đi phía bắc tìm cầu ba màu, như vậy tai nạn cũng sẽ không ở trong vòng mấy tháng gần đây. Lại đợi không được sang năm cầu ba màu bên trong cánh rừng ở phụ cận nở hoa, như vậy hẳn là trước đầu mùa xuân qua sang năm. Thời gian không rõ ràng ứng với trong khoảng từ tháng tám năm nay đến tháng ba sang năm.
Thần dược chữa trị ngoại thương, hẳn là dùng chữa bệnh, có lẽ sẽ có người bị thương.
Mang phúc trạch cho người nhà, lại giải cứu thân nhân trong nguy nan, hai câu này cũng nổi bậc một chữ "người".
Như vậy, lớn nhất có thể là "người" mang đến tai hoạ ngập đầu cho Sở gia, là nhân họa.
Người có khả năng khiến Sở gia "Ngập đầu" nhất chính là thập nhất hoàng tử, nếu như hắn có chuyện lớn xảy ra, chọc Hoàng thượng tức giận, Sở gia khẳng định không được tốt. Còn có khả năng nhất, chính là "Trụ cột" Sở gia ra chuyện lớn, Sở gia bị kẻ thù chính trị diệt.
Lão gia tử rất có tự biết rõ nói: "Hiện thờingười có thể chống lên Sở gia chỉ có hai người, một là lão đại, một là lão Tam. Các con bất kỳ một người nào không còn, Sở gia cũng sẽ xong đời."
Sở Lệnh Tuyên cũng đồng ý ý kiến này, lo lắng nói: "Cha và Tam thúc về sau phải càng thêm cẩn thận." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Sở Hầu gia như có điều suy nghĩ nói: "Hiện thời, Tam đệ quan trọng hơn con. Nếu như hắn xảy ra ngoài ý muốn, Cửu hoàng tử lại không cầm quyền, vậy chúng ta rất dễ dàng bị kẻ thù chính trị đánh tan..."
Bọn họ đều suy đoán, khả năng thập nhất hoàng tử gặp chuyện không may là lớn nhất. Như vậy, ở trước khi nhận được "thư tay" của đại sư, nhất định phải đặt thập nhất hoàng tử ở địa phương tuyệt đối an toàn...
Trần A Phúc nhịn không được hỏi: "Bệnh của Cửu hoàng tử đã khỏi, Hoàng thượng lúc nào thì mới có thể để cho Đại Bảo sinh sống ở dưới mặt trời ban ngày đây?"
Sở Hầu gia nói: "Thánh thượng ý tứ là, chờ Cửu hoàng tử được phong thái tử, hai nữ nhân kia triệt để thất thế, sẽ đón thập nhất hoàng tử tiến cung." Lại thở dài, nói: "Thánh thượng nhân từ, là bị chuyện thái tử sự trước bị hại mà dọa sợ. Cảm thấy thập nhất hoàng tử có được không dễ, hy vọng để hắn có thể sống sót thật tốt..."
Hết chương 361.