Nội thị đằng sau Vinh Chiêu công chúa đưa lên một cái khay, phía trên để một thanh ngọc Như Ý, một bản (nữ giới).
Trần A Phúc lau lau con mắt, đè xuống không cam lòng trong mắt.
Vinh Chiêu quá xấu xa, chuyện hư hỏng đều để cho nàng ta nói xong rồi. Nàng ta thân phận cao quý, mình bị bắt nạt cũng đành phải nhận, vì Đại Bảo ở nông thôn, cũng vì Sở gia...
Nhưng mà, món nợ này nàng nhớ kỹ, chờ Kim Yến Tử đi ra, cho dù mình không ở nơi này, cũng sẽ khiến nó đòi lại món nợ này.
Trần A Phúc đỏ hồng mắt tiếp ngọc Như Ý cùng (nữ giới), lại dâng lên một đôi giày.
Sau đó, Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc lại quỳ trước mặt Sở Hầu gia.
Trần A Phúc dập đầu nói: "Nhi tức gặp qua cha chồng, nguyện cha chồng phúc thọ an khang."
Sở Hầu gia uống trà, ấm giọng nói: "Hôm nay ủy khuất con dâu, là cha chồng vô dụng. Con dâu về sau phải hiếu kính tổ phụ của con, hầu hạ kỹ phu quân, sớm ngày vì Sở gia con đàn cháu đống." Nói xong, liền cho nàng một cái hồng bao.
Hắn hết sức thích người con dâu này. Mặc dù nàng xuất thân không cao, nhưng mà hiền lành, thông minh, thiện lương, chú ý đại cục, cực kỳ mấu chốt là nuôi dưỡng thập nhất hoàng tử vô cùng tốt. Hắn rất muốn khen ngợi nàng vài câu... Nhưng vì tốt cho nàng, không khen cũng được.
Hắn lại dư quang nhìn Vinh Chiêu một chút. Phụ nhân này, không thủ phụ đức, điêu ngoa tùy hứng, bá đạo lớn lối, lại không đầu óc, bị người lợi dụng còn không tự biết.
Nếu không phải vì chờ đợi cửu hoàng tử chữa lành chân, hoặc là vì chờ đợi thập nhất hoàng tử bình an lớn lên, mình đường đường nam nhi bảy thước, đã từng thống lĩnh ngự lâm quân, như thế nào còn phải lá mặt lá trái cùng nàng ta.
Còn may, không cần thập nhất hoàng tử lớn lên, chân cửu hoàng tử đã sắp tốt rồi, Tam đệ lại tay cầm quân đội hùng hậu, Hoàng thượng cũng bồi dưỡng một số người cho cửu hoàng tử, chỉ chờ bưng Vương gia, giải quyết Tôn gia...
Trần A Phúc tiếp nhận hồng bao Sở Hầu gia cho, lại dâng lên một đôi giày.
Sở Hầu gia cầm lấy giầy hài lòng gật đầu, vẫn là nhịn không được khen một câu: "Không tệ, con dâu thủ công rất tốt."
Trần A Phúc có chút chột dạ, hôm nào nhất định hiếu kính hắn một đôi giầy tự mình làm.
Gặp xong cha mẹ chồng, lại bị nha đầu giới thiệu gặp mặt những người khác. Trừ vài người Sở gia ra, còn đến vợ chồng Nhị hoàng tử, vợ chồng Thụy Vương, vợ chồng Bát hoàng tử, còn có vài người Mã gia.
Trần A Phúc âm thầm châm chọc, nếu như ấn theo bối phận Đại Bảo xếp hàng, mình còn cao hơn một bối. Nhưng dựa theo bối phận Vinh Chiêu xếp hàng, Trần A Phúc so với bọn họ đều là đồng lứa thấp.
Mấy người này, trừ thái độ vợ chồng Thụy Vương còn có thể, những người khác là nhàn nhạt.
Trần A Phúc ngồi xuống, Tiết Bảo Nghi lại tới ra mắt với nàng.
Tiết Bảo Nghi mặc áo nhỏ Yên La vung hoa màu đỏ tươi, váy dài màu xanh nhạt trăm nếp nhăn Như Ý vung hoa, chải lấy hai búi tóc xoáy ốc, bộ dáng rất thanh thuần, nhưng trong mắt mang lệ khí, rõ ràng xem thường Trần A Phúc. Nàng ta phúc phúc lấy lệ, lại không kiêng nể gì cả quan sát Trần A Phúc nói: "Lớn lên chẳng có gì đặc sắc, cái tên lại quê mùa, không xứng với đại ca ta."
Rất là ấm ức thay Sở Lệnh Tuyên, tựa như quan hệ cùng Sở Lệnh Tuyên còn rất tốt. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Công khai mạnh miệng cùng công chúa không được, lại không thể bị tiểu nha đầu này làm mất mặt.
Trần A Phúc nói: "Nhưng phu quân ta lại nói ta mặc như thế đẹp mắt, còn nói tên ta lấy hay, sẽ mang đến phúc vận cho nhà chồng."
Tiết Bảo Nghi không nghĩ tới Trần A Phúc còn dám mạnh miệng cùng nàng ta, sững sờ, mắng: "Nhà quê." Lại ném hà bao trong tay Trần A Phúc cho nàng cho một nha đầu, nói: "Cái thứ rách nát, thưởng ngươi."
Người hoàng gia đều là biến thái. Hy vọng sau khi Đại Bảo nhận tổ quy tông, còn có thể bảo trì tâm tính thuần lương hiện tại.
Trần A Phúc không để ý tiểu cô nương, cúi đầu xuống ngẩn người. Bên cạnh Thụy Vương Phi nghiêng đầu cười cười với nàng, thấp giọng nói: "Sở đại nãi nãi, có mấy lời cùng việc không cần để vào trong lòng. Giận hư thân thể, chịu tội là chính mình."
Thụy Vương Phi trắng trẻo thanh tú, thái độ dịu dàng.
Trần A Phúc gật gật đầu. Nàng tương đối cảm động, vừa rồi Vinh Chiêu công chúa nói chuyện, không chỉ đánh mặt Trần A Phúc, cũng đánh mặt Thụy Vương Gia cùng Thụy Vương Phi, nhưng Thụy Vương Phi rõ ràng không ghi hận nàng ta.
Hai người thấp giọng nói chuyện.
Lúc này, Vinh Chiêu không có thời gian nhìn sang bên này, nàng ta đang đấu khẩu ngươi tới ta đi cùng Sở tam phu nhân.
Hai người bọn họ vẫn luôn không hợp, gặp mặt cũng phải tranh chấp vài câu. Nhưng hôm nay phá lệ bất đồng, Sở tam phu nhân giống như bắt lấy Vinh Chiêu không buông, liên tục mà lôi kéo sự chú ý hấp dẫn của Vinh Chiêu ở trên người nàng, Vinh Chiêu tức giận đến không chịu được.
Hai người các nàng là sinh ra cùng năm, chỉ thua kém hai tháng, từ nhỏ liền không hợp, cũng trước đến giờ sẽ không gọi được thân mật tỷ tỷ muội muội, đều thói quen gọi phong hào lẫn nhau.
Về sau hai người trước sau gả vào Sở gia, thành chị em dâu. Bởi vì đều biết nguyên nhân, càng thêm không hợp.
Ánh mắt Nhị hoàng tử nhìn Sở tam phu nhân trầm trầm xuống, hắn biết rõ Hoa Xương dụng ý. Thầm nghĩ, ngươi đắc ý đi, dù sao cũng đắc ý không được bao lâu. Sang năm ngươi sẽ làm quả phụ, sau đó liền buồn bực không vui, trong vòng nửa năm liền bệnh chết.
Nếu không phải biết rõ Sở Nghiễm Khai là một quỷ đoản mệnh, sang năm sẽ xảy ra ngoài ý muốn ngã chết, mình căn bản chịu không được hắn làm đại quan như thế mà không cho nhà ngoại ra tay...
Nhị hoàng tử nhìn chung quanh một vòng trong phòng, một đời này có vài biến số, trong phòng này liền có hai người.
Một cái đương nhiên là Sở Nghiễm Triệt và Vinh Chiêu, đây là bút tích của mình cùng mẫu hậu. Thứ hai là Trần A Phúc này... Đời trước căn bản cũng không có người này. Còn may nàng ta thân thế không hiện, làm không được trợ lực Sở gia. Chẳng qua, trước cứ cảm thấy nàng lớn lên ở quê hương, không có kiến thức gì. Nhưng hôm nay nàng biểu hiện giống như không quá giống cùng bản thân nhận thức...
Còn có, đời trước Đan Tiệp Dư chỉ sinh một người Cửu hoàng tử, một đời này nhưng lại sinh thêm một công chúa...
Hừ, trừ tức phụ mình cùng tức phụ lão Bát, nữ nhân trong phòng này tương lai đều phải làm quả phụ, chính ngược lại cùng kiếp trước! Vốn là sẽ bỏ qua cho lão Thất, nhưng người này đích xác không thông minh, càng đi càng gần cùng Hoa Xương và Sở gia. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Còn may lúc hắn trở lại Sở gia còn chưa quyền thế ngập trời, quyền lực nhà ông bà ngoại mình cũng không bị Hoàng thượng đoạt, hết thảy đều ở ấn theo kế hoạch của mình tiến hành... Chẳng qau, Sở Nghiễm Triệt ngược lại thật sự là co được dãn được, đời trước cuồng vọng bất kham, một đời này bị giẫm ở trong bụi bặm còn có thể nhẫn nại như thế.
Tương lai hai cha con Sở Nghiễm Triệt và Sở Lệnh Tuyên đều là biến số, cho dù lão Cửu què cũng không thể bỏ qua bọn họ. Chờ Sở Nghiễm Khai chết rồi, nghĩ biện pháp khiến bọn họ đi chôn cùng, càng nhanh càng tốt.
Sở gia triệt để đổ, hắn có thể bình chân như vại. Chờ giải quyết lão Tam cùng Tôn gia, phụ hoàng cho dù là không truyền vị cho mình cũng không được.
Hắn liên tục không hiểu, phụ hoàng như thế nào lại không muốn thấy hắn như vậy, lão Cửu đều què, phụ hoàng nguyện vọng muốn cho huyết mạch Viên gia thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước không thực hiện được nữa, vì sao còn muốn nâng đỡ lão Tam lên đấu cùng hắn. Đời trước nâng đỡ lão Tam là vì chống lại cùng hắn, nhưng một đời này hình như thật yêu thương phải phép đối với lão Tam. Mình vị ra trung cung, một đời này lại sửa lại rất nhiều khuyết điểm, xuất thân đức hạnh đều là thí sinh thừa kế đại vị tốt nhất, nhưng phụ hoàng chính là đung đưa không chắc ở giữa hai người hắn và lão Tam...
Nghĩ tới đây, Nhị hoàng tử lại nắm quả đấm thật chặt. Đời trước, mẫu hậu, chính mình, nhà ông bà ngoại đều chết thảm như vậy, một đời này nhất định không thể đi đường cũ!
Hết chương 313.