Bây giờ là ngày mùa, Trần Thế Anh lại nóng lòng kiếm biểu hiện, trừ ngày mười tháng năm gả khuê nữ ở nhà, thời điểm còn lại đều không ở nhà. Ngày Trần Vũ Huy và Hà Lâm Sinh lại mặt đó, vẫn là Trần Vũ Lam và Sở Lệnh Tuyên bồi Hà Lâm Sinh, Trần A Phúc cũng không trở về.
Nghe Sở Lệnh Tuyên trở về nói, hai người kia không thân mật giống phu thê tân hôn, nhưng mà không xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng đợi đến cuối tháng năm, Trần A Phúc mang thai đầy ba tháng, nàng liền muốn về Đường Viên ở một thời gian ngắn. Một cái là để Bụi trông thấy hai tiểu ca, một cái là nàng nhớ Vương thị, Trần Danh cùng Phúc Viên.
Bụi hiện tại càng ngày càng thất vọng, tâm tình cũng càng ngày càng quạnh quẽ, Sở Lệnh Tuyên muốn dùng hai tiểu ca lưu lại quyến luyến của bà với trần thế.
Trong khoảng thời gian này Sở Lệnh Tuyên lại bắt đầu bận rộn, hai ngày trước liền đi kinh thành.
Nghe ý tứ Sở Lệnh Tuyên, chuyện của Vương Thành sắp kết thúc. Hắn cũng sẽ thừa dịp sự kiện gió xuân này, dịch chuyển tổ.
Trần A Phúc thầm nghĩ, Định Châu xem như môn hộ phía nam kinh thành, vị trí địa lý chiến lược cực kỳ trọng yếu. Sở Lệnh Tuyên là cái đinh Cửu hoàng tử cùng Sở gia gắn ở bên này, trước khi Cửu hoàng tử cầm quyền, Sở Lệnh Tuyên sẽ liên tục giữ vững tại chỗ này. Hắn chuyển tổ, không phải là chuyển đi nơi khác, như cũ sẽ ở Định Châu.
Quan trên của Sở Lệnh Tuyên ở Định Châu, một người là Giao tổng binh, một người là Hà Phó Tổng Binh. Ha ha, lần này hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp đẩy Hà Phó Tổng Binh đi, đây cũng là giấc mơ nhiều năm của hắn.
Nếu như Hà Phó Tổng Binh thăng chức thì đừng nói, nếu như về sau vị trí kém hơn cái hiện tại này, bọn họ không chỉ sẽ hận Sở gia, cũng sẽ hận Trần Vũ Huy có thân cùng Sở gia. Trần Vũ Huy vốn cũng không lấy được Hà Lâm Sinh yêu thích, nếu thêm một điều này nữa, cuộc sống sau này của nàng ta sẽ càng náo nhiệt.
Giờ Tị ngày hai mươi sáu, Trần A Phúc ngồi kiệu mềm, Sở lão hầu gia cùng những hài tử khác ngồi xe ngựa, ở dưới sự hộ tống của Sở Lệnh Kỳ cùng một vài hộ vệ, về nông thôn. Cùng nhau hồi hương với bọn họ, còn có Liêu tiên sinh.
Bởi vì kiệu nhỏ đi tương đối chậm, bọn họ buổi trưa ăn cơm ở trong trấn nhỏ, vào cuối giờ Thân buổi chiều mới đến Thượng Thủy thôn.
Trần A Phúc vén màn kiệu lên, chứng kiến đường nhỏ quen thuộc, thôn xóm quen thuộc, trong lòng thật là kích động. Lúc này rời đi, đã gần một năm.
Phụ tử La quản sự cùng La Đại Nương đã chờ ở ngay đầu con đường nhỏ. La quản sự đi đến kiệu Trần A Phúc vừa nói: "Bẩm đại nãi nãi, lúc trưa hôm nay Trần Trụ Trì cũng đã đến Đường Viên, ngài ấy quá mức là tưởng niệm ca nhi tỷ muội."
Trần A Phúc gật đầu cười nói: "La thúc vất vả rồi."
Mà Kim Yến Tử, Thất Thất, Hôi Hôi cùng một nhà Truy Phong lại hưng phấn, đồng loạt phóng tới Phúc Viên. Đặc biệt là Truy Phong và Ào Ào, chúng nó ở phủ thành khó chịu gần một năm, nhớ nông thôn nhớ đến nổi điên, mang thật dài cùng ngắn ngủi liều mạng chạy theo sát Kim Yến Tử.
Trần A Phúc hiểu rõ chúng nó, thời điểm ở phủ thành thì để Uông thẩm lấy chuỗi vòng ngọc trên cổ Ào Ào cùng ngắn ngủi xuống. Không phải là Trần A Phúc tham tiền, mà là sợ có người bởi vì chuỗi vòng ngọc mà tổn thương chúng nó. Mặc dù chúng nó lợi hại, lại có Kim Yến Tử che chở, nhưng vẫn phải lấy phòng ngừa vạn nhất.
Đi đến cửa Đường Viên, mọi người xuống xe hạ kiệu. Cửa lớn không chỉ có đầy tớ chờ đợi ở chỗ này, bên cạnh còn Vương tiểu đệ cùng Vương tiểu muội đứng cười hì hì.
A Lộc cười dắt hai người về Lộc Viên, Đại Bảo nhớ bà ngoại cùng ông ngoại, cũng cùng đi Lộc Viên. Mà Sở Lệnh Trí và Lý Hiên nhớ khu vui chơi thiếu nhi, mang vài hạ nhân đi Phúc Viên.
Đoàn người Trần A Phúc thì tiến vào Đường Viên.
Trần A Phúc dẫn hai tiểu ca cùng Sở Hàm Yên trực tiếp đi thăm thiền viện nhỏ Trần Trụ Trì ở.
Bụi một thân áo tơ trắng đang ngồi ở trên giường La Hán, trên mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng vành mắt thì lại đỏ lên. Trần A Phúc hành lễ với bà, Sở Hàm Yên dập đầu cho bà. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Bụi rưng rưng nói: "Lâu như thế không thấy các con, thật là nhớ." Xem bụng Trần A Phúc một chút, lại nói: "A Phúc mau ngồi xuống, đừng mệt mỏi. Nha, Yên Nhi lớn lên cao như thế, càng xinh đẹp hơn rồi."
Sở Hàm Yên đi qua tựa ở trên chân bà nói: "Chúng con cũng nhớ nãi nãi, thật nhớ, thật nhớ."
Sau đó, hai tiểu ca được hai mụ mụ ôm dập đầu.
Bụi vẫn rơi nước mắt xuống, vẫy tay nói: "Mau, mau ôm ca nhi tới để ta nhìn kỹ một chút."
Bà ôm Vũ Ca Nhi vào trong ngực trước, kích động nói: "Cháu trai mập mạp của bà, lớn lên thật là tốt, thật tuấn. A, giống ông nội con thật nhiều." Cảm thấy nói lời này không ổn, ngậm miệng lại, ôm hài tử dùng sức hôn vài ngụm. Hôn đến Vũ Ca Nhi cười khanh khách không ngừng, cũng hôn ngược lại bà vài ngụm, dán nước miếng đầy mặt bà.
Bụi càng cao hứng, ôm nó liền không nỡ buông tay.
Hai tiểu ca có lẽ là ở trong không gian ngây ngốc nhiều, so với hài tử cùng lứa thì thông minh hơn nhiều. Minh Ca Nhi biết rõ, người khác chỉ cần ôm ca ca, hôn ca ca, thì sẽ lập tức ôm cậu hôn cậu. Nhưng nó chờ thật lâu, còn không thấy người này ôm mình hôn mình, không kiên trì nữa, lớn tiếng rống kêu lên về phía Bụi.
Sở tiểu cô nương biết rõ tâm tư đệ đệ, kéo kéo tà áo bà nội cười nói: "Bà nội, bà mãi không ôm Minh đệ đệ, nó mất hứng rồi."
Bụi vui vẻ càng tăng lên, vội vàng đưa Vũ Ca Nhi lại cho Lâm mụ mụ, lại từ trong tay Giang mụ mụ tiếp nhận Minh Ca Nhi. Hôn khuôn mặt cậu một chút cười nói: "Ai da, Minh Ca Nhi nhỏ như thế còn có biết ăn dấm chua rồi. Được, được, bà nội ôm con."
Minh Ca Nhi cao hứng, lại cầm lấy áo tơ trắng của bà hôn bà vài ngụm, cao hứng đến dùng chân nhỏ ra sức đạp bắp đùi Bụi.
Hai đứa bé này chọc cho Bụi vừa khóc, lại vừa cười, thích không thôi.
Trần A Phúc thấp giọng cười nói: "Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi thật thích bà nội, ôm liền hôn không đủ. Mẹ chồng ở Đường Viên nhiều thêm mấy ngày đi, con kể từ khi có thân thể liền tinh thần không nhanh nhẹn, chỉ đành phiền toái mẹ chồng thương thương cháu trai và cháu gái của mẹ nhiều hơn."
Bụi nhìn cháu gái bên cạnh một chút, lại nhìn nhìn cháu trai trong lòng bản thân một cái, cháu trai trong lòng mụ mụ một cái, bây giờ nói không ra lời ngày mai sẽ về trong am. Bà suy nghĩ trong chốc lát, vẫn gật đầu.
Trần A Phúc mừng thầm. Phụ tử Sở Lệnh Tuyên hiện tại sợ nhất là Bụi thật lòng hướng phật, đợi đến ngày nào đó có thể nghênh bà về nhà, bà lại không muốn về. Hiện tại, phải dùng cháu trai cháu gái lưu lại phàm tâm của bà, để cho bà thật nhiều bận tâm. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Chứng kiến Bụi dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần, Trần A Phúc lại nghĩ tới trán Sở Hầu gia mang một vết sẹo. Hai người này mới là một đôi yêu nhau xứng đôi, đáng tiếc bị gậy đánh uyên ương, không biết cuối cùng có thể gương vỡ lại lành hay không.
Buổi tối, Bụi tự mình ăn chay ở trong thiền viện, mà Sở lão hầu gia cùng Trần A Phúc và hài tử vẫn đi Hải Đường phòng ăn cơm. Đại Bảo không trở về, ăn ở Lộc Viên.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc mang Sở tiểu cô nương cùng nửa xe lễ vật đi Lộc Viên, Sở Lệnh Trí, Lý Hiên đi Phúc Viên chơi, hai tiểu ca là được ôm đi thiền viện bồi Bụi.
Lúc này đang giữa hè, phủ Định Châu nóng bức khó nhịn, mà nông thôn lại mát mẻ hơn nhiều. Đặc biệt là chạng vạng, đứng ở ngoài cửa lớn trống trải, gió nhẹ phơ phất, trong gió còn kèm theo mùi thơm hoa cỏ, thích ý vô cùng.
Nhìn lại hướng tây, cuối cùng mảng lớn ruộng lúa là Hưởng La thôn, dõi mắt là Hồng Lâm Sơn. Ánh nắng chiều chiếu đỉnh núi thành màu vàng kim, màu sắc dần dần nhạt xuống, đến nơi này liền thành màu vàng nhu hòa.
Hết chương 446.