Trần A Phúc thấy Đại Bảo vành mắt hồng hồng, cúi đầu dùng mặt cọ cọ đỉnh đầu của cậu. Nhẹ nói: "Nhi tử ngoan, yên lặng ước một nguyện vọng ở trong lòng, không cần nói ra. Lại một hơi thổi tắt ngọn nến, nguyện ý của con có thể thực hiện."
Đại Bảo ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Chỉ có thể ước một nguyện vọng sao? Nhi tử có thật nhiều cái ý nguyện đây."
Trần A Phúc nhìn mắt cậu sáng ngời như ngôi sao đêm hè, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cười nói: "Hôm nay chỉ ước một cái, còn dư lại giữ lại về sau ước nữa, sau này mỗi cái sinh nhật của con mẫu thân đều sẽ làm bánh ngọt cho con."
Đại Bảo gật gật đầu, lại đắc ý liếc qua những người khác, hạnh phúc đến trong lòng toát ra bong bóng nhỏ.
Cậu yên lặng ước ở trong lòng một cái nguyện vọng muốn nhất muốn nhất thành hiện thực nhất, chính là vĩnh vĩnh viễn viễn cùng một chỗ với mẫu thân, vĩnh vĩnh viễn viễn không xa rời nhau. Cậu ước nguyện xong lại ngắm mẫu thân một cái, cậu thật muốn nói cho nàng biết cái nguyện vọng này, nhưng lại không thể nói cho nàng biết. Cậu dùng sức áp chế dùng sức áp chế, mới đè xuống lời nói muốn thốt ra - - nói ra, nguyện vọng cũng sẽ không thực hiện.
Sau đó, cậu một hơi đều thổi tắt ngọn nến.
Trần A Phúc dẫn đầu vỗ tay, lại lấy ngọn nến ra, cắt bánh ngọt chia ra, để Hạ Nguyệt và Thu Nguyệt phân cho bọn nhỏ cùng Kim Yến Tử, Thất Thất, Hôi Hôi đã gấp đến độ giậm chân.
Bánh ngọt ngon đến bọn nhỏ thiếu chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi, nguyên một đám ăn được như mèo hoa nhỏ. Ăn xong còn muốn nữa, Trần A Phúc mở ra hai tay tỏ ra không còn nữa.
Kể cả Đại Bảo, một đám hài tử đều chạy tới bán manh với Trần A Phúc.
Đại Bảo dùng đầu lưỡi hồng liếm một vòng bơ trên môi, quấn quýt nhìn mẫu thân, thiên ngôn vạn ngữ đều ở bên trong ánh mắt nhỏ của cậu.
Sở tiểu cô nương lâu sạch bóng bơ dán lên cái miệng nhỏ nhắn, mím môi khiến cho lúm đồng xu nhỏ bên khóe miệng tỏ ra sâu hơn đẹp hơn, di di thích nhất hai tiểu oa oa này của mình.
La Minh Thành và Dương Siêu chép miệng rung đến vang lên trời.
Dương Thiến chu miệng tiểu hoa nhiều lần nói: "Ăn thật ngon ăn thật ngon, còn muốn ăn nữa còn muốn ăn..."
Đại Hổ và mấy đứa hài tử chính là bỏ đầu ngón tay vào trong miệng cắn, thanh âm cắn ngoài cửa cũng có thể nghe được.
Bộ dáng bọn nhỏ khiến Trần A Phúc dở khóc dở cười. Nàng làm bánh ngọt không lớn, chính là sợ mình ngăn cản không nổi thế công của bọn nhỏ bại trận. Thứ này bọn nhỏ khẳng định đều thích, nhưng cũng không thể ăn được quá nhiều.
Khiến Trần A Phúc tức đến khó thở là, nàng vụng trộm để lại một phần bánh ngọt cho A Lộc đặt ở trên mặt bàn phòng ngủ của nàng, còn dùng chén lớn đậy lại, lại bị Kim Yến Tử vén cầm chén lên, cứ như vậy Thất Thất, Hôi Hôi cùng nhau trộm ăn.
Khi Trần A Phúc phát hiện, ba cái đầu hoa đã ăn xong phần bánh ngọt.
Trần A Phúc thở phì phò đi tới, đầu tiên là hai bàn tay chụp Thất Thất cùng Hôi Hôi đến trên mặt đất, Thất Thất tức giận đến miệng chửi ầm lên "Đàn bà thối".
Nàng lại dùng sức bắn lên đầu Kim Yến Tử một cái, sẵng giọng: "Ăn nhiều như vậy còn ăn, tiêu chảy đừng kêu ta rửa cái mông cho con."
Kim Yến Tử tức giận đến chít chít mắng: "Phúc mụ thật đáng ghét, lời nói quá thô tục ..." Lời còn chưa nói hết, liền khom người kêu lên: "Ai da, ai da, bụng bụng đau quá, muốn tiêu chảy."
Trần A Phúc tức giận thì tức giận, nhưng vừa nghe nó muốn tiêu chảy, vẫn vội vàng nói: "Nhanh đi kéo vào bên trong cái bô. Kéo vào trong bô, thò ta liền mông cho con." ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Nàng đều vung Thất Thất cùng Hôi Hôi ra phòng ngủ, trong miệng nói: "Đi tìm Hạ Nguyệt Thu Nguyệt rửa mặt cho bọn mi."
Sau đó đóng kỹ cửa sổ, cầm lấy Kim Yến Tử cùng nhau tiến vào không gian. Lại tự tay mở nắp một cái bô, nói: "Mời kéo."
Nàng gấp như vậy cũng là không có biện pháp, năm mới vừa bắt đầu là mùa xuân, hiện tại đúng là thời kỳ tốt bón phân.
Kim Yến Tử bị nàng đối đãi thô lỗ như thế cũng không có cách nào, ai kêu mình muốn cầu cạnh nàng đây? Nó đứng ở trên vành bô, còn thẹn thùng dùng một mảnh cánh che mặt lại, một trận leng keng thùng thùng. Kéo xong, bụng cũng không đau nữa.
Kéo xong, nó còn rất có ý thức bảo vệ môi trường dùng miệng ngậm lấy cái nắp đắp lên cái bô.
Trần A Phúc lại cầm lấy nó ra không gian, cầm một chậu nước giúp nó rửa mông. Sau đó lại đổ nước đến trong chậu lớn, tưới nước ở trong sân bên cạnh.
Ban ngày ngày này, là một ngày bọn nhỏ chơi đùa thật cao hứng. Nhưng buổi tối, tâm tình tiểu huynh muội Dương Siêu rõ ràng không cao lên, bởi vì ngày mai bọn họ sẽ phải về nhà.
Buổi tối, Trần A Phúc ôm hai tiểu cô nương mềm mại thơm tho, thật lâu không thể chìm vào giấc ngủ. Không phải là nàng không ngủ, là Dương Thiến ầm ĩ đến nàng không thể chìm vào giấc ngủ.
Được tiểu cô nương thích cũng là chuyện sầu người, bị động được tiểu cô nương yêu thích lại thích nói càng là một chuyện sầu người.
Sở tiểu cô nương ngủ thành thật, trước khi ngủ chỉ lẳng lặng nghe Trần A Phúc kể chuyện xưa, sau đó ở trong chuyện xưa tiến vào mộng đẹp. Thấy con bé ngủ rồi, Trần A Phúc liền hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cảu con bé, thổi tắt nến, nằm xuống ngủ.
Nhưng Dương tiểu cô nương hoàn toàn không phải là như thế, nghe xong chuyện xưa con bé sẽ không ngừng niệm niệm lải nhải, cuối cùng không thể không lệnh cưỡng chế nó ngậm lại cái miệng nhỏ nhắn, không cho nói chuyện, nhanh chóng ngủ. Nó ngủ cũng không thành thật, giống như chuột con tất tất tác tác lăn lộn không yên. Cho nên, căn bản không dám làm cho nó ngủ kề bên Sở Hàm Yên.
Khuya hôm nay, nó một tay nhỏ bé kéo Trần A Phúc, một cái tay nhỏ bé lướt qua Trần A Phúc kéo Sở Hàm Yên, càng không ngừng kể ra chuyện tương tư về sau: "Phải làm sao bây giờ, con còn chưa đi liền thương tâm. Con sẽ nhớ mọi người, con sẽ khóc, ngày ngày khóc, hàng đêm khóc, còn ăn không ngon, ngủ không yên..."
Nói nói liền thật khó chịu, mím miệng khóc lên. Sở Hàm Yên cũng khó chịu, khóc nói: "Di di, đừng đừng cho Thiến tỷ muội đi, tỷ muội thích nàng..."
Ngày hôm sau, người Phúc Viên đều dậy thật sớm.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc dắt Sở Hàm Yên cùng Dương Thiến, Dương Siêu cũng ở bên cạnh, tiễn A Lộc và Đại Bảo ra sân nhỏ.
Đại Bảo hôm nay mặc tiểu trường sam màu lam mẫu thân làm đẹp cho cậu, đỉnh đầu dùng sợi tơ màu lam hệ buộc kiểu Thiên trùng pháo, xinh đẹp đến không nói nổi. Trong tay cậu còn xách cái rổ nhỏ chứa học tập dụng cụ, đầy mặt thoả thuê mãn nguyện.
Võ Mộc cùng huynh đệ Tiểu Thạch Đầu đã chờ ở cửa Phúc Viên. Bọn họ chào hỏi cùng Trần A Phúc, rồi cùng A Lộc và Đại Bảo vượt qua mặt đông Phúc Viên, đi về phía bắc. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
rần A Phúc cũng mang mấy đứa hài tử đi đến sân nhỏ chỗ khúc ngoặt mặt đông, nhìn bốn bóng dáng cao thấp khoác nắng sớm đi đến tư thục thôn Thượng Thủy bên cạnh, dần dần biến mất ở trong ánh bình minh sáng lạn.
Sau đó, lại tiễn tiểu huynh muội trong xe ngựa chứa rất nhiều thức ăn đồ chơi, nhìn người cứng rắn ôm Dương Siêu và Dương Thiến khóc đến muốn thành như lệ nhân lên xe ngựa.
Xe ngựa đều đi một đoạn đường, còn có thể nghe được tiếng khóc của tiểu huynh muội. Dương Thiến từ cửa sổ xe đưa ra đầu đến nói: "Trần di, nếu như chúng con lâu không tới, người liền nhớ kỹ phái người đi đón chúng con. Người phái người đi, bà nội con cũng sẽ không không thả người ..."
Bọn họ thế này, khiến mũi Trần A Phúc nhanh chóng cay xè, Sở Hàm Yên sớm khóc rống thất thanh.
Tiểu cô nương ôm cổ Trần A Phúc một lần lại một lần hỏi: "Tại sao Đại Bảo phải đi học, Dương ca ca và Thiến tỷ muội tại sao phải về nhà..."
Hết chương 211.