Mạng Tiểu Vương Thành hèn mọn, vẫn phải sống như vậy cho đến mười tuổi, nhà này liền đưa hắn đi tiệm thợ rèn trấn trên làm học đồ.
Ba năm sau, biên quan đánh trận gọi nhập ngũ, nam nhân nhà kia vừa vặn thuộc về phạm vi bắt lính, liền báo cáo láo hai tuổi cho tiểu Tương Thành, đưa đi trước tiền tuyến. Từ đó, tiểu Vương Thành không còn tin tức truyền về. Sau khi đánh trận kết thúc, trong thôn có mấy người còn sống trở về, đều nói Lý Cẩu Thặng bị chuyển đi một doanh khác, bọn họ cũng không có liên lạc. Người nhà họ Lý cùng các thôn dân liền đều nói hắn chết rồi.
Mấy người Vương thị nghe, đều khóc lớn không thôi. Đặc biệt là Vương thị, khóc đến sắp hôn mê, luôn nói mình thực có lỗi với nương đã mất đi, không hộ tốt đệ đệ. Trần Danh rưng rưng khuyên giải bà.
Trần A Phúc cũng khóc thất thanh. Đừng nói tiểu Vương Thành là cậu ruột thân thể này, cho dù là bất cứ tiểu nam hài nào không có quan hệ, gặp phải loại tình huống này cũng sẽ cho lòng người chua xót.
A Lộc và Đại Bảo cũng khóc theo người lớn, một người gọi "Cậu", một người gọi "Cữu gia gia."
Tổ tôn Sở gia đến, vừa vào sân nhỏ chỉ nghe thấy thượng phòng truyền đến một mảnh tiếng khóc. Trong sân Tằng lão hán theo chân bọn họ nói qua, hai người cũng ngại đi thượng phòng, lại đều đến Tây Sương.
Sở tiểu cô nương đã thức dậy, đang ầm ĩ muốn đi tìm di di, bị Tống mụ mụ kéo khuyên.
Sở Lệnh Tuyên đi qua ôm bé dậy, nói nhà di di xảy ra chuyện, di di thương tâm, đừng đi quấy rầy nàng. Tiểu cô nương sau khi nghe, thế nhưng từng giọt từng giọt lăn xuống vành mắt, lại dúi đầu vào trong lòng Sở Lệnh Tuyên, ô ô ô khóc lên.
Khuê nữ phản ứng, khiến cho Sở Lệnh Tuyên kinh ngạc không thôi. Ôm chặt bé dụ dỗ nói: "Yên Nhi đừng khổ sở, chờ di di đi ra, khuyên nhủ nàng thật tốt."
Lão gia tử vừa giật mình, lại cảm khái. Lúc trước đứa bé này cực kì đần độn, hết thảy ngoại giới đều không hấp dẫn được chú ý của nó, như một tượng gỗ chỉ biết thở ăn cơm. Lại không nghĩ rằng, mấy tháng công phu, si bệnh của nó thế nhưng tốt lên, có tình cảm, biết rõ hỉ ác, tình cảm cùng Trần tiểu nha đầu còn sâu như thế.
Ông ngồi đi trên mặt ghế, nói: "Yên Nhi là đứa bé ngoan ký tình. Không cần khổ sở, mặc kệ tiểu nha đầu có chuyện gì, chúng ta đều giúp đỡ."
Không lâu sau, Trần A Phúc dắt Đại Bảo đến Tây Sương, cặp mắt hai người đều sưng đỏ.
Thấy tiểu cô nương đang chôn ở trong lòng Sở Lệnh Tuyên khóc, Trần A Phúc cả kinh nói: "Tỷ muội làm sao vậy?"
Sở Hàm Yên ngẩng đầu lên, đưa ra hai tay, Trần A Phúc liền đón bé tới. Tiểu cô nương dùng hai móng vuốt nhỏ béo sờ mặt Trần A Phúc, hàm nước mắt nói: "Di di... khóc, tỷ muội... cũng muốn khóc." Nói xong, lại hé miệng khóc lớn lên.
Đại Bảo vốn khổ sở, thấy Sở Hàm Yên khóc, cũng kéo váy Trần A Phúc lớn tiếng gào thét. Lập tức, bên trong phòng một mảnh tiếng khóc, Trần A Phúc lại bị bọn họ khóc đến lệ quang oánh oánh.
Sở Lệnh Tuyên khuyên nhủ: "Trần sư phụ cũng đừng khổ sở. Nghe Tằng lão trượng nói, cậu của cô chỉ là không có tin tức, cũng không nói đã tử trận. Như vậy, có khả năng ông ấy còn sống. Ta ở biên quan ngây người đã nhiều năm, Tam thúc của ta càng lâu, đầy đủ hai mươi năm, đánh trận những năm kia thúc đều tham dự toàn bộ hành trình. Thỉnh Tam thúc viết phong thư cho tướng lãnh biên quan, ta cũng viết thư thỉnh huynh đệ thân quen giúp đỡ hỏi thăm, chuyện này nhất định có thể hỏi thăm ra." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trần A Phúc nghe vội vàng nói tạ. Mặc dù cổ đại đánh trận, cửu tử nhất sinh, nhưng cái này dù sao cũng là một niệm tưởng. Liền ôm một đứa kéo một đứa chạy chậm đi thượng phòng, để cho Vương thị đừng khổ sở, cậu có lẽ còn sống, Sở đại nhân sẽ viết thư giúp đỡ hỏi thăm tin tức.
Có niệm tưởng này, Vương thị cũng sẽ không khổ sở như vậy. Bà còn nói muốn đi Linh Ẩn Tự thắp hương, khẩn cầu Bồ Tát phù hộ Vương Thành có thể sống.
Trần A Phúc nhìn Vương thị mặt mày yếu ớt, ngày hôm qua Trần Thế Anh đến nhà, đã làm cho bà khổ sở không thôi. Hôm nay lại ra chuyện này, bà lại thương tâm quá độ, đi đường đều có chút lắc lư. Liền khuyên nhủ: "Nương thân thể không khỏe, liền ở nhà nghỉ ngơi thật tốt một chút. Ngày mai con đi chùa thắp hương, lại quyên thêm một ít tiền dầu vừng, phù hộ cậu có thể bình an sống sót. Vừa vặn người Sở gia ngày mai muốn đi, con sẽ ngồi xe đi cùng bọn họ."
Vương thị liền gật đầu đồng ý.
Một bên A Lộc và Đại Bảo nghe, cũng la hét muốn đi. Trần A Phúc gật đầu đáp ứng.
Trần A Phúc lại đi Tây Sương nói cùng tổ tôn Sở gia, bọn họ đều gật đầu đồng ý. Trần A Phúc liền bỏ tiểu cô nương xuống, để cho bé và Đại Bảo cùng động vật gia chơi đùa với nhau, mình muốn đi phòng bếp làm điểm tâm chay.
Ngày mai, nàng muốn đi bái kiến "Bạn tri kỷ" lâu ngày Vô Trí đại sư. Mình giúp hắn chữa lành cho hoa, còn đưa như thức ăn chay vậy nhiều, thỉnh hắn giúp đỡ tính toán, xem Vương Thành tiểu cữu cữu có phải còn sống hay không.
Nàng mê tín Vô Trí đại sư như thế, không chỉ là đại sư tính được bệnh của thân thể này có thể trị hết, cũng bởi vì đám người Vương thị thường xuyên nói hắn phật hiệu tinh thâm, rất nhiều hoàng thân quý thích cùng với thế gia đại tộc đều thỉnh hắn đoán mệnh. Chỉ là, rất nhiều người Vô Trí đại sư ngay cả gặp cũng không trông thấy, chớ nói chi là đoán mệnh cho bọn họ.
Vì "Cạy" mở miệng hắn, lần này điểm tâm chay phải làm được càng mĩ vị. Vì vậy, nàng thừa dịp thời điểm đi nhà vệ sinh, lại vào không gian.
Kim Yến Tử đang vểnh đuôi dài lên bận rộn, thấy nàng vào, ngẩng đầu hung hăng lườm nàng một cái.
Trần A Phúc không hiểu gì cả, hỏi: "Bảo bối, ma ma đắc tội con sao?"
Kim Yến Tử u oán nói: "Còn không phải sao, người cũng đã mấy ngày không có vào nhìn người ta."
Trần A Phúc giải thích: "Mấy ngày nay ma ma quá bận rộn, lại gặp được hai chuyện xảy ra, cho nên mới không vào bồi con." Lại nói: "Ma ma ngày mai muốn đi Linh Ẩn Tự một chuyến, cho nên muốn lấy chút vụn Yến Trầm Hương ra ngoài làm điểm tâm chay, cho Vô Trí lão hòa thượng ăn."
Kim Yến Tử nói: "Cái con lừa già ngốc kia hẳn có chút đạo hạnh, nếu như hắn đề xuất yêu cầu vô lý, ma ma nhớ kỹ không được đáp ứng. Đáp ứng rồi, con cũng sẽ không cho."
Trần A Phúc giận nó một cái, nói: "Người ta là cao tăng, thế nào có thể nói hắn là con lừa già ngốc chứ, không biết lễ phép."
Kim Yến Tử liếc nàng một cái, tiếp tục vểnh đuôi lên làm việc.
Trần A Phúc từ trong hà bao cầm một ít Yến Trầm Hương, lách mình ra không gian.
Nàng đi phòng bếp dẫn Mục thẩm nhi và Tằng thẩm nhi làm điểm tâm. Làm bánh bích quy hoa mai, hoa quế gạo nếp táo, nhân đào cuốn hạt vừng, đậu phộng dễ vỡ và mấy thứ điểm tâm chay, còn nước sốt một ít thức ăn chay. Bởi vì lão hầu gia thích tuyết cầu gạo nếp táo, lại làm thêm món này.
Bởi vì chủ yếu tinh lực đang làm thức ăn chay, buổi tối chỉ làm mì thịt vụn đánh nước sốt. Cho dù là một chậu sợi mì, vài món ăn nước sốt, người Sở gia vẫn ăn được ngon phún phún. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Ăn xong, lão gia tử còn ha ha cười nói: "Đây chính là cách nồi hương, là Yên Nhi lây bệnh cho chúng ta."
Sở Hàm Yên còn tưởng rằng thái gia gia đang khen ngợi mình, ngẩng đầu lên cười khanh khách vài tiếng với ông.
Lúc bọn họ đi, Trần A Phúc lại đưa hai cái hộp đựng thức ăn cho bọn họ, đây là cho Trần Trụ Trì.
Mẫu tử Trần A Phúc tiễn bọn hắn ra cửa viện, Sở Lệnh Tuyên ôm Sở Hàm Yên nói với Trần A Phúc: "Ngày mai cuối giờ Thìn đến đón mọi người. Trên núi gió lớn rất lạnh, phải mặc nhiều hơn một chút."
"Được." Trần A Phúc cười nói.
Nhìn qua bóng lưng bọn họ đi xa, rồi đứng lại ở dưới gốc cây kia, quay đầu lại...
Về thượng phòng, Trần A Phúc lại đi hỏi ngày sinh tháng đẻ của Vương Thành.
Hết chương 191.