Trở lại Tường Vi viện, Trần A Phúc từ trên đầu gỡ xuống cây trâm kim phượng giương cánh treo châu Sở tam phu nhân đưa. Trâm cài thật xinh đẹp, có chim sẻ lớn như vậy, cánh mỏng như cánh ve, vừa động nhẹ nhàng liền không ngừng lắc lư, vài hạt châu phấn trắng tròn xoe, lớn cỡ đốt ngón tay trỏ.
Ngọc Trạc nhìn nói: "Nha, trâm này thật là đẹp mắt, vẫn là phủ nội vụ chế tác."
"Nói như thế nào?" Trần A Phúc hỏi.
Ngọc Trạc chỉ chỉ một cái chữ không thể nhận ra trên trâm nói: "Trần cô nương mời xem bên trong cái này, đây là một chữ 'nội'."
Trần A Phúc trông thấy, quả thật như thế. Còn nói: "Thì ra Sở tam phu nhân là quận chúa. Nhìn thái độ của nàng ấy hòa ái, người cũng cởi mở, là một người cư xử khéo léo."
Ngọc Trạc cũng được thơm lây nói: "Đúng nha, tam phu nhân nhà ta là người từ thiện nhất, ngay cả đối với một ít đầy tớ chúng ta đều rất tốt. Nhưng mà, nếu là người khiến nàng chán ghét..." Cảm giác mình đang nghị luận chủ tử, còn đang nghị luận tam phu nhân lợi hại, sợ tới mức vội vàng ngừng miệng, mặt đều nghẹn đỏ.
Buổi tối, nghe nói các nam nhân tiền viện nói chuyện đặc biệt vui vẻ, Trần Thế Anh cao hứng tiếp nhận Giao tổng binh nói vun vào. Ngày hôm sao, Trần Thế Anh vẫn xin nghỉ một ngày, tiếp đãi Sở gia thỉnh quan môi (người làm mai) tới cửa cầu hôn. Lại tiếp theo, hai nhà hợp bát tự, vốn là duyên trời tác hợp. Lại tiếp theo, bởi vì hai người tuổi đều không nhỏ, định qua sang năm ngày mười tháng hai thành thân.
Trần Thế Anh lại bày tỏ cùng Trần A Phúc, sính lễ của Sở gia Trần gia một chút không lưu, cũng sẽ làm đồ cưới đưa qua cho nàng, mặt khác còn sẽ để Giang thị chuẩn bị cho nàng một khoản đồ cưới phong phú... Cũng nói xong, sang năm vẫn là sẽ phát gả ở Trần phủ.
Mấy ngày này, Trần Thế Anh và Giang thị bận rộn vì Trần A Phúc, Trần A Phúc sống ở trong Tường Vi viện ăn không ngồi rồi, liền làm điểm tâm giết thời gian, mỗi ngày đều sẽ đưa một ít cho hai người bọn họ cùng người đệ đệ, hai muội muội.
Trần A Phúc rời Trần phủ đã là ngày hai mươi ba tháng tư. Trước khi ra khỏi phủ, nàng còn cố ý đi Thọ Hằng viện vấn an lão thái bà.
Nàng vào trong nhà của lão thái thái, con mắt và miệng lão phu nhân đã bị lệch, đang tựa ở đầu giường. Thấy nàng đến, liền mơ hồ không rõ mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, mày tới làm chi? Cút! Cút!"
Trần A Phúc cười hề hề đi đến bên giường lão phu nhân, nhẹ nói: "Ta lập tức đi ngay, ta cũng không muốn nhìn bà nhiều thêm một cái. Ta chính là đến nói cho bà biết một tiếng, hôn sự của ta không bị người khác mưu đoạt đi, ta đã cùng Sở đại nhân đính hôn, tháng hai sang năm thành hôn. Về sau, ta sẽ là thiếu phu nhân Hầu phủ, sẽ hưởng đại phúc, tức chết bà lão thái bà..."
Lão phu nhân tức đến không chịu được, liên tục hô mơ hồ không rõ: "Cút! Cút! Kêu nó cút..."
Vừa mới bắt đầu, một người bà tử hầu hạ ở trong phòng còn khép mi buông mắt gải bộ làm cái gì cũng không nghe thấy, nhưng thấy lão phu nhân bị tức đến toàn thân loạn run, sợ bị nàng chọc tức hư. Chỉ đành tiến lên khuyên nhủ: "Đại cô nương, nếu như lão phu nhân bị tức xảy ra chuyện gì, đối với đại cô nương cũng không tốt." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Trần A Phúc lại cười nói với lão phu nhân: "Yên tâm, đều nói gieo họa lưu lại ngàn năm, bà sẽ không chết sớm như vậy. Ta cũng hy vọng bà có thể sống sót thật tốt, xem cuộc sống của ta sau này trôi qua tốt bao nhiêu. Còn có nương ta ở quê hương, cuộc sống của bà ấy khẳng định cũng sẽ càng ngày càng thêm tốt. Chúng ta chưa từng làm chuyện ác, cũng không sợ lệ quỷ tìm tới cửa. Không giống bà, có chút gió thổi cỏ lay liền hoảng hốt. Lão phu nhân, bà phải sống tốt, ngàn vạn đừng chết sớm như vậy, cuộc sống thật tốt còn chờ bà nha."
Nói xong cũng xoay người đi. Nàng cũng đi tới trong sân, còn có thể nghe được tiếng chửi rủa ác độc của lão phu nhân bay ra từ bên cửa.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, xanh thẳm sáng rỡ, ánh mặt trời sáng lạn. Nàng thở ra một hơi thật sâu, đi chính viện, dập đầu cho Trần Thế Anh và Giang thị.
Trần Thế Anh không nỡ nói: "Phúc nhi nhớ kỹ, đây cũng là nhà con, về sau đến ở nhiều hơn. Cha và mẫu thân con, còn có đệ đệ bọn muội muội của con, đều nhớ thương con."
Giang thị cũng nói: "Đúng vậy, Phúc nhi phải trở về thăm chúng ta nhiều, đặc biệt là cha con, hắn ngày hôm qua hơn nửa đêm đều ngủ không yên, hắn không bỏ được con."
Trần A Phúc cười nói: "Dạ. Về sau cha và mẫu thân có thời gian, cũng mang đệ đệ muội muội đến nông thôn Phúc Viên chơi. Nông thôn mặc dù đơn sơ, nhưng ngẫu nhiên ở vài ngày, cũng có hương vị khác."
Đứng dậy rồi, lại nói lời từ biệt cùng Trần Vũ Tình, Trần Vũ Hà, do Trần Vũ Lam đưa đi nhà Trần Thực.
Ngồi ở trên xe ngựa, Trần A Phúc tâm tình tung tăng tựa như chim sẻ tắm gió quê, thoải mái, tự tại, không bị ràng buộc.
Mặc dù Trần lão thái bà ngã bệnh tạm thời không động đậy, không làm được chuyện xấu, Đường thị và Trần Vũ Huy cũng bị đưa đi, nàng vẫn không quen và không thích sống ở trong Trần phủ. Nàng nhớ Đại Bảo, nhớ Vương thị và Trần Danh, A Lộc, còn có Sở tiểu cô nương, Thất Thất, Hôi Hôi, Truy Phong, cùng với Sở Lệnh Tuyên, còn có nông thôn rộng lớn mênh mông.
Đánh xe ngựa vẫn là Khánh bá, Vương hộ vệ cưỡi ngựa hộ tống, trực tiếp đi hướng nhà Trần Thực. Trần A Phúc mang Trần Vũ Lam cùng Thu Nguyệt ngồi trên xe, Hhứa bà tử cùng Ngân Trạc, Ngọc Trạc về Sở phủ.
Xe ngựa mới vừa đi tới đầu hẻm nhà Trần Thực, Trần A Phúc liền nghe thấy tiếng kêu Thất Thất và Hôi Hôi.
Trần A Phúc mừng rỡ mở màn xe ra, Thất Thất và Hôi Hôi bỗng chốc chui vào, chúng nó vỗ cánh củng loạn xạ ở trong lòng Trần A Phúc, trong miệng la hét: "Mẫu thân, mẫu thân, nhớ người, hu hu hu..." Tiếng khóc thê thảm, khẳng định Đại Bảo mấy ngày này đều là khóc rống dạng này.
Lòng Trần A Phúc vừa chua xót lại là cao hứng, một tay ôm một đứa dụ dỗ chúng nó: "Được rồi, ngoan, không phải là mẫu thân trở về sao."
Miệng Trần Vũ Lam mở ra đến hết mức, nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi này.
Lúc này, lại nghe thấy một trận tiếng gào thét tựa như cẩu không phải cẩu, chỉ nghe khánh bá "Ai da" vài tiếng, tốc độ xe chậm lại, một con chó cực đại bỗng chốc chui vào toa xe, hù dọa Thu Nguyệt cùng Trần Vũ Lam kêu lên.
Truy Phong lập đứng người dậy bỗng chốc nhào vào trong lòng Trần A Phúc, chen lấn Thất Thất và Hôi Hôi qua một bên. Nó lè lưỡi liếm mặt và cổ Trần A Phúc, còn hừ a hừ, kích động đến liền rơi nước mắt.
Trần A Phúc lại vân vê đầu nó cười ha ha nói: "Ai da, bảo bối, mẫu thân cũng nhớ con, mau đừng khóc."
Thất Thất và Hôi Hôi Bị chen lấn qua một bên mất hứng, đứng ở trên lưng Truy Phong dùng miệng mổ nó, vừa mắng: "Chán ghét, chán ghét, cút sang một bên..." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Ba đứa chúng nó vừa nháo một trận, xe ngựa liền đến trước cửa nhà Trần Thực. Trần A Phúc bị một chó hai chim quấn quít xuống xe ngựa, thấy Đại Bảo cùng một đám người đang đợi ở cửa.
Đại Bảo trông thấy mẫu thân, toét miệng rộng ra lại gào thét lên: "Mẫu thân, hu hu hu..."
Trần A Phúc đi qua ôm cậu lên, cũng chảy nước mắt. Nói: "Nhi tử ngoan đừng khóc, mẫu thân trở về rồi, mẫu thân cũng nhớ con, nhớ muốn chết..."
Lại an ủi mấy người Vương thị, Trần Danh đôi mắt đo đỏ.
Mọi người vào phòng, Trần A Phúc giới thiệu Trần Vũ Lam cho bọn họ.
Trần Vũ Lam đã được Trần Thế Anh và Giang thị phân phó, đi đến trước mặt Trần Danh, cúi người chấm đất nói: "Chất nhi Vũ Lam, gặp qua dượng."
Trần Danh có chút mơ hồ, vội vàng nói: "A, a, đứa bé ngoan."
Trần Vũ Lam lại đến trước mặt Vương thị, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái cho bà, nói: "Chất nhi Vũ Lam, gặp qua đại cô. Chúc đại cô thân thể khoẻ mạnh, mọi sự như ý."
Hết chương 242.