Trong nội tâm Trần A Phúc mừng thầm, phân yến kia quả thật là phân bón thêm thuốc thúc trên trời có nhân gian không có. Lần sau lại lấy ít chút, không dễ dàng dẫn tới hoài nghi.
Nàng vui rạo rực cắt một phen, xào một mâm thịt. Hương vị kia thật thơm, không nói Đại Bảo cùng A Lộc dùng bánh màn thầu đều nhúng sạch sẽ đáy mâm, cho dù là Trần A Phúc đều hận không thể lập tức lại xào thêm một mâm.
Trần Danh xem một chút còn thừa lại nửa chậu, nói: "Một ít này cắt cho nương cùng đại ca ta đi, để bọn họ nếm tươi mới."
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Cha, không phải là con không bỏ được, thứ này ngon đến chúng ta cũng không biết vì cái gì. Nếu như bọn họ ăn ngon, lại tới quản chúng ta muốn thêm, nhưng cắt lứa thứ hai lứa thứ ba không ngon như vậy thì làm sao? Vẫn là đợt thứ ba lại cho bọn họ đi. Nếu như hương vị vẫn đậm đặc như thế, vậy cắt lứa thứ ba khẳng định cũng sẽ ngon như vậy. Nếu như hương vị nhạt một chút, cũng chẳng phải nghịch thiên."
Nàng cảm thấy, nếu như không tiếp tục tưới phân yến, hương vị nhất định sẽ càng lúc càng mờ nhạt.
Trần Danh ngẫm lại cũng đúng. Từ mùa hè năm nay bắt đầu, trong nhà đột nhiên liền có mùi thơm như có như không, nước nấu muốn ngọt một ít, làm thức ăn muốn ngon hơn một chút. Hiện thời, ngay cả cọng hoa tỏi non đều lớn nhanh hơn ngày xưa, lại ngon hơn...
Đột nhiên, sắc mặt hắn bỗng chốc tái nhợt, hối hận cuống quít. Nói: "A Phúc, cha cảm thấy cái sân này là phúc địa, chúng ta không nên chuyển đi nơi khác..."
Sau đó, hắn nói nghi hoặc ra.
Trần A Phúc cũng không thể nói với hắn là duyên cớ vì Yến Trầm Hương. Vội cười nói: "Cha chớ vội, hai cái sân này chúng ta trước không bán. Nếu như về sau cha cảm thấy bên này tốt, lại chuyển về đến là được. Nhưng mà, con cảm thấy được hiện tại một ít chuyện lạ nhà chúng ta, không nhất định là có quan hệ với cái sân, mà là quan hệ con người. Người có phúc trạch, kết nối với trời cũng muốn bảo hộ. Nói không chừng chúng ta đi nhà mới, lại sẽ mang cái phúc trạch này đến nhà mới."
Trần Danh nghe, mới gật gật đầu. Vẫn nói, nếu như hắn ở sân nhỏ mới không được thoải mái, vẫn nguyện ý về đến nơi này, giúp Trần gia bảo vệ phúc trạch này.
Nhoáng một cái tiến vào tháng chạp, sân nhỏ mới nhà Trần Danh đã sắp xây xong, mùng hai thượng lương, thỉnh rất nhiều người đi sân nhỏ mới ăn cơm.
Vì để phân biệt, ba người Trần Danh gọi nhà mới là Lộc Viên, mà nhà mới hai mẹ con Trần A Phúc gọi Phúc Viên. Đúng lúc là tên hai tỷ đệ, vừa may mắn lại dễ nghe.
Ngày thượng lương Trần A Phúc còn đang làm việc, chỉ dẫn mấy tiểu bằng hữu ở cửa lớn Đường Viên nhìn nhìn qua Lộc Viên, nghe được bên trong Lộc Viên hết vang lên tiếng pháo, trở về sân nhỏ.
Bên trong Lộc Viên, Vương thị dẫn Cao thị cùng hai cháu dâu Ngô thị cùng Tôn thị của nhà tam gia gia đang bận rộn. Hôm nay, hơn phân nửa người Hưởng La thôn đều phái đại biểu đi, còn thỉnh tất cả người có thể diện ở lân cận, đương nhiên cũng kể cả phụ tử La quản sự. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Bàn tiệc thức ăn cực kỳ phong phú, khiến cho nhóm hương nhân nói thật lâu. Đều ngăn không được cảm thán, nhị phòng Trần gia dựa vào một khuê nữ, liền phát đạt rồi! Xem ra, nếu như khuê nữ dưỡng tốt, còn có tác dụng hơn nhi tử.
Mười sáu tháng chạp là ngày hoàng đạo, nhị phòng Trần gia chính thức dọn nhà. Không chỉ một nhà ba người Trần Danh chuyển đi Lộc Viên, mẫu tử Trần A Phúc cũng chuyển đi vào. Mẹ con bọn họ phải chờ tới mùa xuân sang năm, Phúc Viên xây xong trùng tu xong mới lại chuyển vào.
Vì đuổi ngày, chuyển nhà có chút vội vàng. Gia cụ hai ngày trước phụ tử Võ thợ mộc mới dùng xe bò chở tới, trong nhà cũng chỉ mua một ít nồi chén bầu chậu và vật dụng hàng ngày, có nhiều thứ về sau lại chậm rãi mua thêm.
Sáng sớm, xe lừa nhà Trần Nghiệp và một chiếc xe ngựa Đường Viên liền tới. Gia cụ cũ trong nhà Trần Danh sẽ không dời qua, cũng không có bao nhiêu đồ quý giá, nhiều nhất chính là vải vóc, còn có vài bao tải lương thực và thức ăn, lại có là vài chục con gà cùng hai con chim sơn ca, cùng với chậu hoa lan ở trong không gian. Vừa vặn thừa dịp lúc này hậu lấy hoa lan từ không gian ra, hôm nào giao cho Trần Trụ Trì.
Đại Bảo chứng kiến hoa lan đột nhiên xuất hiện rất buồn bực, Trần A Phúc lừa cậu nói hoa này liên tục dưỡng ở bên trong chuồng gà hậu viện bên phải. Nhà cậu tổng cộng đắp hai nơi chuồng gà, bởi vì gà ít, dùng chỉ một chỗ.
Trần A Phúc sợ hoa lan đông lạnh, bỏ hoa lan vào toa xe xe ngựa, đi Lộc Viên liền trực tiếp ôm vào Tây Sương. Còn đặc biệt khuyên bảo Thất Thất và Hôi Hôi, nếu như dám đem chậu hoa này làm món ăn mà gặm, thì sẽ không khách khí chút nào thu thập chúng nó.
Hai chiếc xe kéo hai chuyến, liền kéo hết.
Một nhà Trần Danh đeo một ít đồ nữ trang cuối cùng vật báu đi ra khỏi nhà. Trần Danh quay người lại đóng cửa hàng rào, lại ngắm nhìn cái sân nhỏ rách thật lâu.
Mười sáu năm trước, hắn là được Trần Nghiệp cõng vào, hắn cho là mình vào ở chính là chờ chết. Trời xanh có mắt, để hắn cưới được Vương thị, Vương thị không chỉ kiếm tiền chữa bệnh cho hắn, lại vì hắn thêm một đôi trai gái.
Hiện thời nữ nhi có tiền đồ, xây căn nhà ngói lớn để hắn đi hưởng phúc. Hơn nữa, hắn hôm nay ra khỏi cái sân này, là đứng đi ra, còn mang thê tử, trai gái, ngoại tôn của mình, một nhà ba đời.
Trần Danh đứng rất lâu, ở dưới sự nâng đỡ của Vương thị và Trần A Phúc, mới lau nước mắt xoay người đi.
Đi đến cửa thôn, xa xa nhìn qua hai khu vườn rộng, đều là gạch xanh tường viện cao cỡ một người. Phía đông Phúc Viên còn đang xây, mà phía tây Lộc Viên tường xanh ngói đỏ, mái cong góc vểnh lên, rất là khí phái. Ở quê hương, cũng chỉ có địa chủ mới có thể ở lại sân lớn đẹp như thế.
Vì sinh động bầu không khí, Trần A Phúc cười giỡn nói: "Vào ở Lộc Viên, cha chính là Trần địa chủ, nương chính là bà địa chủ."
A Lộc lại tiếp miệng nói: "Đại tỷ là tiểu thư nhà địa chủ, đệ là thiếu gia nhà địa chủ, Đại Bảo là tiểu ca nhi nhà địa chủ."
Nói được mấy người đều cười rộ lên, vội vàng tăng nhanh bước chân, đi đến Lộc Viên. Đại Bảo và Truy Phong, Vượng Tài chạy trước tiên, hai con vẹt kêu "Két két" lượn vòng ở đỉnh đầu cậu. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Trong sân Lộc Viên, đường đá xanh loại hình chữ thập. Còn để lại bốn mảnh đất, phải chờ tới sang năm thời điểm hết đông lạnh lại dời trồng cây cối. Ba gian thượng phòng thêm hai gian phòng bên, đông, tây sương phòng mỗi cái ba gian, phòng khách năm gian, còn có một hàng dãy nhà sau. Bởi vì người ít đồ thiếu, dãy nhà sau gần như trống không.
Cùng là trạch viện nhị tiến, bố cục nông thôn cùng trong thành còn có điều khác nhau. Trong thành vừa vào là ngoại viện, nhị tiến là nội viện. Mà nông thôn để cho tiện, phần lớn vừa vào là chính viện, mà nhị tiến chính là địa phương nuôi gia súc, nhà vệ sinh, hoặc là đất trồng rau.
Chứng kiến chuồng bò cùng chuồng heo xây xong, mặc dù là trống không, A Lộc và Đại Bảo cũng cực hưng phấn. Tiến vào tháng mười một tới nay trong nhà thôn dân lục tục giết heo mừng năm mới, nhưng nhà mình trước đến giờ cũng không nuôi heo, cũng chưa từng được nếm qua cái loại kích thích cùng không khí vui mừng nhà mình giết heo đó, cái ngày đặc thù kia tựa như lễ mừng năm mới làm bọn họ hướng về. Về sau, trong nhà mình cũng có thể chăn heo, có lẽ tương lai không xa còn có thể thêm chiếc xe bò.
Hai vợ chồng Trần Danh ở lại tây phòng, trong phòng giường kháng. Mà Trần A Lộc ở Đông Sương cùng Trần A Phúc trụ Tây Sương là không có giường kháng, bọn họ học người có tiền trong thành, phòng ngủ đặt là giường gỗ điêu khắc. Giường nhất định phải muốn lấp cái đệm bông vải thật dày, còn phải có bình nước nóng, chậu than, mới sẽ không lạnh. Nhà nông dân bình thường sẽ không xa xỉ như thế.
Bên trái là phòng bếp, kho hàng.
Trong nhà phòng ở nhiều người ít, Trần Danh đặc biệt nghĩ muốn đón lão phu nhân đến hưởng phúc. Hắn vụng trộm hỏi qua lão phu nhân, lão phu nhân không đồng ý, bà đi theo đại nhi tử ở quen rồi, đồng thời cũng sợ đại nhi khổ sở.
Hết chương 146.