Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Minh Ca Nhi rốt cuộc biết mình đoạt không thắng, buông lỏng tay, lớn tiếng nói: "Cha, cha, đánh, đánh..."
Người khác không hiểu ý tứ Minh Ca Nhi, Vũ Ca Nhi lại nghe hiểu, nó cũng buông lỏng tay.
Hia tiểu ca mặc dù mặt bị bóp đỏ, lại không khóc. Sắp xếp xếp hàng ngồi xuống, xem xem đồ trước mặt bản thân, nhìn lại một chút này nọ trước mặt đối phương, bắt đầu phân chia tang vật.
Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi một người lấy trước một con dấu, Vũ Ca Nhi sẽ lấy tới hai cái cung tiễn nhỏ, Minh Ca Nhi lại lấy tới hai cây bút. Sau đó, bọn họ lại nhìn một chút những thứ đó, lại từng người cầm lấy thứ mỗi đứa thích.
Cái quá trình này tương đối hòa bình, không có đánh nhau. Chỉ ở cầm thời điểm cầu thỏi vàng, Vũ Ca Nhi trước cầm lên một cái, Minh Ca Nhi cũng thích, đến đoạt. Vũ Ca Nhi thấy phía trước còn có một cái, liền buông tay cho đệ đệ, lại duỗi tay lấy tới một thỏi vàng khác. Cho đến tất cả mọi thứ đều chia nhau xong, mới cầm lấy đồ của từng người chơi.
Trừ ra quan ấn cùng thỏi vàng một người một cái, những vật khác phân không được đều. Nhưng hai ca tự giác cầm đến tay thứ mình thích, cũng đều công nhận cái kết quả này.
Bọn họ dừng lại, trong sảnh phòng mới bộc phát ra tiếng cười lớn.
Thụy Vương Gia phiền muộn lúc này tiếng cười cũng cực kỳ cởi mở, nói: "Chúc mừng lão hầu gia, hai chắt trai này của lão nhân gia ngài cũng thật không đơn giản, tương lai nhất định có thể văn võ toàn tài, vị cực nhân thần. Không chỉ như thế, còn là mầm mống đa tình tiền nhiều mỹ nhân thích."
Nửa câu đầu dễ nghe, nửa câu sau khiến Trần A Phúc liếc mắt.
Giao tổng binh lại cười nói: "Tướng môn hổ tử, huynh đệ tương ái, không chỉ có thể đoạt, còn biết khiêm nhượng. Không tệ, không tệ."
Giang thị sờ đỉnh đầu hai tiểu ca cười nói: "Hai cháu ngoại này của ta cũng thật vượt trội, nhỏ như vậy lại thông tuệ như này. Thân gia có phúc."
...
Khen ngợi như mưa rơi mạnh mẽ đánh tới hai tiểu ca có khả năng.
Sở lão hầu gia và Trần Thế Anh mỹ đến không thôi, đều mở giọng cười lớn. Sở Lệnh Tuyên cũng vui thích, nhìn nhi tử một chút, lại nhìn bụng bự Trần A Phúc một chút, mình và tức phụ thông minh như thế, con trai con gái đều không kém.
Đến ăn bữa cơm trưa rồi, hai tiểu ca bị hai cái mụ mụ ôm trở về nhà. Đồng thời lấy về, còn có chiến lợi phẩm của bọn họ. Trần A Phúc lấy ra quyên hoa cùng phấn son, hai tiểu ca còn nháo không đáp ứng.
Trần A Phúc không còn cách nào, chỉ đành lặng lẽ dặn dò hai mụ mụ, chờ bọn họ ngủ, sẽ lấy hai thứ đồ này ra. Bé trai, chơi những vật này đến cùng không hay.
Làm xong tiệc tròn tuổi cho nhi tử, Trần A Phúc liền có chút không khỏe, chân cùng chân cẳng sưng lên lợi hại hơn, bụng cũng có chút đau. Lại có người hỗ trợ, nàng cũng phải bận rộn, huống chi còn lớn bụng ngồi xe ngựa thời gian dài mấy lần.
Đại phu đến bắt mạch, nói nàng mệt nhọc, có chút động thai, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Nếu không, sợ sinh non.
Cái này liền hù dọa người một nhà Sở gia. Sở Lệnh Tuyên nghiêm cấm Trần A Phúc rời giường, còn đón người một nhà Sở Lệnh Kỳ đến trong phủ, để Tống thị hỗ trợ quản gia cùng hiếu kính lão gia tử. Trần Đại Bảo cùng Sở tiểu cô nương, Lý Hiên đều nước mắt tuôn rơi đứng khóc ở trước giường Trần A Phúc, rất sợ nàng sẽ chết.
Trần A Phúc bất đắc dĩ nói: "Nương sẽ không chết, các con khóc như thế, mới ầm ĩ nương chết."
Mấy hài tử nghe, mới không dám khóc thành tiếng.
Thời điểm này, liền hiện ra khuê nữ tri kỷ. Mỗi khi Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi đến thượng phòng nháo mẫu thân, Sở Hàm Yên liền sẽ dụ dỗ đệ đệ đi trắc phòng, vừa để mẫu thân nhìn thấy đệ đệ, lại sẽ nghĩ biện pháp không cho đệ đệ ồn ào. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Sở tiểu cô nương bản lĩnh dụ dỗ đệ đệ cao siêu, liền Đại Bảo đều thúc ngựa không kịp.
Trần A Phúc nằm ở trên giường không thể động, Sở Lệnh Tuyên bận rộn đến nhà cũng khó khăn mới được trở về. Một nhà La Tứ gia cùng mẫu tử Sở Hoa phải trở lại kinh thành cùng phủ Thạch Châu, chỉ có thể để quản sự chuẩn bị trình dụng cụ, thỉnh Tống thị dẫn Trần Đại Bảo cùng Sở Hàm Yên đưa đi La gia trang.
Trần A Phúc nằm ở trên giường cũng không thấy nhàm chán. Ban ngày, đám người Vương thị cùng Giang thị, Trần Vũ Tình sẽ đến đi theo nàng. Buổi tối, nàng sẽ đi không gian nói chuyện cùng Kim Yến Tử, hấp thu một chút linh khí trong không gian.
Nàng không dám mang giường vào, chỉ mang theo đệm giường đi vào, dựa lưng vào trên Yến Trầm Hương.
Kim Bối biến hóa càng lớn. Không chỉ trên lưng, ngay cả đầu và ngực cũng đã mọc ra lông tơ tinh tế, lông dài, cũng có thể phân biệt ra được màu sắc. Lông đầu hiện lên màu hồng phấn, vô cùng tươi đẹp đẹp mắt. Phần lưng là màu nâu xám xen lẫn màu đỏ, đến đuôi thì dần dần ít đi. Ngực cùng bụng là màu vàng nhạt, tiểu mỏ nhọn là màu nâu xám.
Kim Yến Tử đắc ý nói: "Ma ma, người ta nhìn ra rồi, Bối Bối là chim chu tước. Mặc dù lông vũ của nó có chút giống hùng điểu, nhưng nó lại là thư, là muội muội, muội muội xinh đẹp."
Trần A Phúc vui vẻ nói: "Nó xác thực rất là xinh đẹp. Nói như thế, nó sắp sống lại rồi?"
Kim Yến Tử nói: "Nói không chừng, khả năng nhanh, cũng có thể có thể phải đợi thêm một, hai năm nữa."
Trần A Phúc mơ hồ còn nhớ chu tước tiếng kêu dễ nghe, tập tính khác không được rõ lắm. Hỏi: "Chu tước là chim di trú sao?"
Kim Yến Tử hâm mộ nói: "Nó không phải là chim di trú, một năm bốn mùa cũng có thể ở bên ngoài chơi, tốt hơn người ta rất nhiều."
Trần A Phúc an ủi: "Nếu như con ở trong không gian, nó cũng không nỡ ở bên ngoài chơi lâu." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Vừa dứt lời, trông thấy Kim Bối thế nhưng gật gật đầu.
Trần A Phúc vui vẻ nói: "Ôi trời, Bối Bối gật đầu, nó gật đầu rồi."
Kim Yến Tử cũng chứng kiến, mỹ không thôi, lại đứng lên ôm Kim Bối chạy vây quanh Yến Trầm Hương vài chục vòng. Trần A Phúc đầu đều bị nó chuyển đến choáng váng, chỉ đành ra không gian.
Vài ngày sau, thân thể Trần A Phúc liền khôi phục lại, nhưng nàng không rời giường ngay lập tức. Ở ngày mười sáu, thỉnh đại phu đến chẩn mạch, nói nàng khỏe rồi, mới xuống đất.
Hai mươi tháng mười, Bụi chuyển đi Tĩnh Đường Am. Sở Lệnh Tuyên không dám để Trần A Phúc lại ngồi xe ngựa thời gian dài, không cho nàng đi. Hắn cùng Sở Lệnh Kỳ dẫn hai đứa bé Đại Bảo, Sở Hàm Yên đưa Bụi đi, ở chỗ đó chơi đến tối mới trở về.
Cuối tháng mười, Sở Lệnh Tuyên muốn đi đông nam bộ một chuyến. Hắn biết rõ thời điểm Trần A Phúc sinh hài tử hắn có lẽ không trở lại kịp, nhưng sự kiện kia kín đáo lại trọng yếu, hắn không thể không tự mình đi.
Trần A Phúc nhìn hắn cau mày, khuyên nhủ: "Trong nhà có nhiều người như vậy, thiếp không sao. Lại nói, cho dù chàng ở nhà, cũng giúp không được gấp rút. Đi thôi, chờ lúc chàng trở lại, nhà chúng ta lại thêm một thành viên..."
Trước khi Sở Lệnh Tuyên đi, không chỉ kính nhờ Tống thị, Vương thị, Giang thị, còn dặn dò Đại Bảo, Yên Nhi, Lý Hiên, A Lộc, thậm chí ngay cả hai tiểu ca một phen, kêu bọn họ hiểu chuyện, không thể phiền mẫu thân.
Trời lạnh hơn, mùng hai tháng mười một nghênh đón trận tuyết đầu. Tuyết rất lớn, liên tiếp hạ vài ngày. Vì Trần A Phúc an toàn, Lý ma ma ngay cả sân nhỏ đều không cho nàng ra, muốn hoạt động, chỉ có thể xoay quanh vòng ở trong sân.
Sáng sớm, bữa sáng như cũ bày ở phía tây phòng. Hiện tại không chỉ Sở Lệnh Trí cùng Đại Bảo, Lý Hiên sẽ đúng hạn tới nơi này ăn điểm tâm, ngay cả Sở tiểu cô nương đều muốn đến. Bởi vì từ tháng này, nàng cũng bắt đầu cùng một vị nữ tiên sinh học tập đọc sách biết chữ, thời gian không lâu, chỉ buổi sáng học một canh giờ.
Ăn xong điểm tâm, Trần A Phúc đưa bọn hắn ra khỏi cửa phòng, nhìn bọn họ mặc được tròn vo cùng động vật gia biến mất ở ngưỡng cửa viện.
Hết chương 462.