Vương thị đi rồi, Trần A Phúc chẳng quan tâm mà ăn điểm tâm, cầm một chút bánh bao hấp chưng xong đi Đường Viên.
Đại Bảo và A Lộc cùng Sở Lệnh Trí ở chung một tiểu viện, thời điểm nàng tiến đến, mấy hài tử đang ăn điểm tâm.
Đại Bảo rõ ràng không yên lòng, con mắt cũng có chút sưng, tối hôm qua nhóc ngủ không ngon. Sở Lệnh Trí nói nhóc: "Ngươi thật không như một đàn ông, sao có thể liên tục treo ngược ở trên đai lưng của mẫu thân hả? Xem ta một chút, tách ra cùng nương ta lâu như vậy, còn không phải là nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Gia gia ta nói, như vậy mới có thể làm tướng quân, mới có tiền đồ."
Đại Bảo không phục nói: "Đó là bởi vì nhà thúc có tiền có thế, trước đến giờ thúc không sợ hãi có một ngày thúc sẽ tách ra với nương của thúc, từ đó sẽ không còn được gặp lại nữa. Ta thì không được, trong nhà nghèo, đại bà ngoại không chỉ một lần nói muốn bán ta vào trong núi, bán vào gánh hát, nếu là như vậy, thì ta sẽ không còn được gặp lại mẫu thân của ta nữa." Nói đến phần sau, thanh âm cũng trầm thấp xuống.
Sở Lệnh Trí ra vẻ ngươi đang kiếm cớ, nói: "A Lộc ca ca và ngươi là một nhà, hắn đều không sợ hãi tách ra cùng nương thân giống như ngươi vậy."
Đại Bảo thốt ra: "Đó là bởi vì ta không phải là..." Cậu vội vàng dùng tay che miệng, nuốt nửa câu sau xuống. Đó là tình hình thực tế cậu không nguyện ý nhất thừa nhận, lại không thể không thừa nhận. Mình không phải là con ruột của mẫu thân, tất cả mọi người biết rõ, cho nên cậu mới sợ hơn.
Cậu không nói nữa, vành mắt lại hồng.
A Lộc biết rõ vì cái gì mà cậu khổ sở, vội vàng ngắt lời nói: "Kỳ thật ta cũng sợ hãi tách ra cùng ta nương, chỉ là ta lớn lên rồi, sợ hãi liền bớt chút. Nhưng Đại Bảo còn nhỏ, về sau lớn lên thì tốt rồi." Lại an ủi Đại Bảo nói: "Hiện thời nhà ta cũng không nghèo, Sở tướng quân còn làm cha con, không ai dám bắt nạt chúng ta nữa, đại bá nương cũng không dám nói con như vậy."
Sở Lệnh Trí hào khí nói: "Đại bà ngoại của ngươi là ai, không cần đại ca ta ra mặt, tiểu gia có thể mang hộ vệ hốt nhà nàng ta."
Trần A Phúc đi vào, cười nói: "Đại Bảo, con xem nương mang cái gì đến cho các con?"
Trần Đại Bảo vừa nhìn Trần A Phúc, dáng tươi cười còn sáng lạn hơn mặt trời mới mọc bên ngoài, giang hai cánh tay kêu lên: "Mẫu thân, mẫu thân, ôm ôm, ôm ôm." Kiều đến liền đầu lưỡi đều duỗi không thẳng. Nếu không phải chân cậu không thể động, nhất định chạy được còn nhanh hơn Truy Phong.
Sở Lệnh Trí nhún nhún vai, lắc lắc đầu, lại bĩu môi.
Trần A Phúc cười ha ha đặt hộp cơm lên bàn, từ bên trong lấy ra lồng lớn bánh bao hấp. Cùng nhau ăn xong điểm tâm với bọn họ, bọn họ đi tiền viện thượng khóa, Trần A Phúc lại đi Di Nhiên Viện tiểu cô nương ở. Hai cái sân kề bên, vài bước liền đến. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Sở Hàm Yên còn đang ngủ, nàng sẽ cùng mấy người Tống mụ mụ, Ngụy thị thấp giọng nói chuyện một hồi. Đợi tiểu cô nương sau khi tỉnh lại, lại cùng nàng chơi trong chốc lát, mới trở về nhà.
Ào Ào xem như chính thức gả vào Phúc Viên, trở thành một phần tử trong nhà. Không chỉ Trần A Phúc thích nó, ngay cả bọn hạ nhân đều thích, mặc dù bọn họ trước mắt còn không dám tới quá gần nó.
Một buổi chiều, Vương thị lại đến tìm Trần A Phúc, đầu gỗ đã chở về đến, kêu nàng đi xem một chút. Nàng muốn mang Truy Phong cùng Ào Ào đến Lộc Viên chơi, nhượng Ào Ào đồng ý ra cửa, nhưng Truy Phong chính là không đi.
Trần A Phúc buồn bực nói: "Trước kia không phải là ngươi rất thích đi tìm Vượng Tài chơi sao?"
Tiếng của Kim Yến Tử xuất hiện ở trong đầu nàng: "Chúng nó huynh đệ trở mặt thành thù rồi, Vượng Tài cũng theo đuổi Ào Ào, là tình địch Truy Phong, chỉ là Ào Ào không thích nó. Cho nên Truy Phong hiện tại rất không muốn gặp Vượng Tài đâu, cảm thấy nó là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."
Vốn là Trần A Phúc còn đang tức giận vật nhỏ keo kiệt, không muốn để ý nó. Nhưng nghe đến tin tức mạnh mẽ bạo phát như thế liền không lạnh nhạt nữa, ha ha cười rộ lên. Trong sân mấy người Thu Nguyệt và Tằng Lão Đầu đều có chút giật mình nhìn qua nàng.
Trần A Phúc vội cười nói: "Truy Phong, có phải ngươi sợ mang tức phụ đi Lộc Viên, Vượng Tài sẽ đánh chủ ý phá hư nó hay không?"
Truy Phong còn nghe hiểu, đứng thẳng con mắt hướng về phía Lộc Viên dùng sức rú lên vài tiếng, lợi hại có phải hay không.
Bộ dáng của nó đều chọc cười người trong sân.
Tằng Lão Đầu đặc biệt tự hào nói: "Nhà chúng ta cẩu nè, chim chóc nè, chính là thông minh hơn nơi khác."
Trần A Phúc đi đến Lộc Viên, nhìn thấy Vượng Tài không tinh thần nằm sấp dưới tàng cây ngủ gật. Nghe được động tĩnh mở mắt ra, trông thấy là nàng, lại nhắm mắt lại nửa mê nửa tỉnh. Không giống như trước kia vừa nhìn thấy nàng ghé chơi, liền cao hứng quăng đuôi tới đón tiếp nàng.
Trần A Phúc buồn cười không thôi, con hàng này thất tình rồi, còn oán luôn cả nàng.
Lại chứng kiến một đống gỗ dưới hành lang, phụ tử ba người Võ thợ mộc đã được mời, đang thấp thân đang lật trở đầu gỗ. Sau đó mấy tháng, bọn họ chỉ làm công việc Lộc Viên, công việc khác đều để xuống.
Võ thợ mộc đứng thẳng cười nói: "Vì làm gia cụ xinh đẹp cho A Phúc, vài ngày trước ta còn đặc biệt tranh thủ đi tỉnh thành chỗ sư huynh của ta một chuyến, nhìn bọn họ làm gia cụ, điêu hoa văn. Lúc này, chúng ta làm gia cụ nhất định càng đẹp mắt."
Trần A Phúc cười nói cảm ơn.
Võ Trường Sinh cười ha ha ngây ngô, trong mắt đã không có cái loại u oán trước kia. Nghe nói, tức phụ hắn đã mang thai mấy tháng, hắn cũng sắp thành cha rồi.
Bởi vì lúc sau bữa cơm trưa bọn họ cũng sẽ ăn ở Lộc Viên, Trần A Phúc lại để cho Thu Nguyệt qua giúp đỡ Mục thẩm nhi cùng nhau nấu cơm.
Trần Danh và Vương thị đi thượng phòng với Trần A Phúc, Trần Danh nói: "Sang năm Sở gia sẽ hạ sính cho nhà ta, chúng ta nghĩ kỹ rồi, sính lễ đều cho con mang qua đó, trong nhà sẽ lại đặt mua một phần đồ cưới cho con."
Trần A Phúc nói: "Hai người không cần đặt mua đồ cưới, trên tay con có một ít tiền bạc cùng sản nghiệp, lại để Tằng thẩm mua một ít vải vóc đệm chăn, liền làm đồ cưới từ nhà mẹ đẻ mang đi qua."
Vương thị không tán thành nói: "Vậy thì sao được, khuê nữ xuất giá, nhà mẹ đẻ ngay cả đồ cưới cũng không đặt mua, làm sao nói chuyện được, để con rể biết rõ cũng khó coi." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Trần Danh cũng là cái ý tứ này.
Trần A Phúc ngẫm lại cũng đúng, nói: "Con cho hai người một ngàn lượng bạc, hai người mua một ít vải vóc, đồ trang sức đeo tay, đệm chăn, hơn nữa những thứ gia cụ kia, cũng đủ rồi. Thời điểm đặt mua đồ, kêu thêm La Đại Nương, bà ấy biết rõ mua cái gì tốt."
Trần Danh không muốn bạc của Trần A Phúc, nhưng tất cả tiền tiết kiệm của hắn cộng lại cũng không đến một ngàn lượng bạc, có chút rối rắm.
Trần A Phúc cười nói: "Nữ nhi không thiếu tiền, cha mẹ cầm chút tiền này đi dùng. Về sau, nữ nhi còn sẽ hiếu kính hai người."
Trần Danh nghiêm mặt nói: "Khuê nữ sống thật tốt cuộc sống cảu mình, gả đi chính là người nhà chồng, thường xuyên giúp đỡ nhà mẹ đẻ dễ dàng bị người ta nói. Cha mẹ hiện tại không thiếu tiền, lợi nhuận từ tửu lâu, tiệm lương thực, còn có những đất đai, cuộc đời này cũng ăn dùng không hết."
Đồng thời, vẫn kiên trì tiền đầu gỗ những gia cụ kia cùng tiền thủ công từ nhà mẹ đẻ trả.
Trần A Phúc tính toán một chút, số tiền kia cộng lại không đến hai trăm lượng bạc, cũng liền đồng ý.
Vài ngày nay, Trần A Phúc cùng Ào Ào phủ lấy quan hệ, ôm nó nói chuyện, đút nó ăn ngon, lĩnh nó đi khu vui chơi thiếu nhi chơi cầu thang trượt cùng chui "Sơn động", lại để cho Sở Tiểu Ngưu dẫn nó và Truy Phong đi lưu dấu chân bên ngoài viện...
Ào Ào không chỉ càng ngày càng gia tăng tình cảm cùng Trần A Phúc, đối với Truy Phong càng thêm yêu thích và sùng bái, bởi vì người nhà tướng công đích xác quá tốt.
Trần A Phúc sau khi xác định Ào Ào xác thực sẽ không làm thương tổn người nhà, mới cho phép bọn nhỏ trở về.
Hết chương 270.