La Nguyên từ trong lồng ngực móc ra một cái hà bao giao cho Trần A Phúc, bên trong bao đựng chín mươi sáu lượng bạc. Trong đó chín mươi lượng là phí thiết kế, sáu lượng là phí thủ công.
Còn nói La chưởng quỹ còn cho vài thớt tơ lụa, mười mấy thất vải mịn cùng vải nhung cùng với một chút chỉ thêu, một ít này không chỉ là nguyên liệu thiết kế xiêm y cùng làm con rối, còn kể cả nguyên liệu may xiêm y cho tiểu cô nương. Mấy nguyên liệu này chờ khi Trần A Phúc về nhà, xe ngựa kéo về nhà cho nàng.
Mùa đông ngày ngắn, giờ Dậu đã tối đen, Trần A Phúc tan tầm mang Đại Bảo, hai chó hai chim ngồi xe ngựa trở về nhà.
Nàng đi trước nhà mới cất kỹ nguyên liệu, mới đi nhà cũ.
Vương thị đã bày cơm lên bàn.
Trần A Phúc cho Vương thị năm lượng bạc, lại để cho bà chuyển giao một lượng bạc cho Cao thị.
Vương thị: "Tức phụ A Quý vô cùng không tệ, chịu khó, lại hiếu học, giúp đỡ nương làm rất nhiều việc. Liền cho nó hai lượng bạc đi, nương chỉ cần hai lượng. A Phúc cũng có thể lấy hai lượng, những thứ đó con cũng làm, hơn nữa phần lớn là con cắt."
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Nương làm qua tú nương, nên biết làm việc thêu thùa phức tạp cùng làm việc thêu thùa đơn giản có bao nhiêu chênh lệch. Nương vốn thêu hoa cả đêm lẫn ngày, một tháng cũng mới kiếm được mấy trăm văn tiền. Cho đại tẩu một lượng bạc, đều tính là cho nhiều. Thân huynh đệ tính sổ rõ ràng, về sau mới sẽ không làm bị thương hòa khí. Nếu như nương yêu thương tẩu ấy, liền dạy dỗ tẩu ấy, về sau làm công việc phức tạp, lại lấy thêm tiền. Còn như con, nhiều lắm là cầm một lượng bạc tiền thủ công, số tiền kia liền tính tiền công nương may xiêm y cho Yên tỷ muội đi."
Nhiệm vụ may xiêm y cho Sở tiểu cô nương hơn phân nửa đều giao cho Vương thị. Tháng trước, Vương thị còn dành thời gian cùng Trần A Phúc, làm hai bộ áo ngoài cho tiểu cô nương, hai kiện áo ngủ bằng vải gai, hai đôi dép bông vải.
Vương thị nói: "Con mới nói thân huynh đệ cần tính sổ rõ ràng kìa, vài bộ quần áo thế nào cho ta nhiều tiền công như thế?"
Trần A Phúc cười nói: "Còn dư lại là con hiếu kính nương."
Vương thị nghe vậy, mới cười thu năm lượng bạc lại.
Trần Danh cười trêu nói: "Quyên nương hiện thời càng ngày càng tài giỏi, một tháng thế nhưng kiếm được năm lượng bạc. Nơi nào giống ta, ngày ngày bận rộn, ngay cả một văn bạc cũng không kiếm được."
Nói được người một nhà đều cười rộ lên.
Bóng đêm càng thêm nồng đậm, bông tuyết càng bay càng lớn.
Bảy, tám người cưỡi ngựa đi đến trước cửa chính Đường Viên. Một người xuống ngựa đi gõ cửa chính, hô: "Mở cửa nhanh, đại gia trở về."
Trong cửa truyền đến thanh âm: "Đến đây, đến đây."
Cửa chính mở ra, mấy người đi vào.
Sở Lệnh Tuyên phong trần mệt mỏi trực tiếp đi trong phòng tắm rửa, cũng không kịp ăn cơm, bước nhanh đi tới hậu viện. Đụng phải La quản sự nghe hỏi chạy đến, nói: "La thúc đợi chút, ta trước đi xem Yên Nhi một chút."
Lúc này nữ nhi hẳn là chuẩn bị ngủ rồi, nhưng hắn vẫn vội vã muốn gặp mặt nữ nhi. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Hắn đẩy cửa phòng ngủ ra, một cỗ hơi thở ấm áp cùng mùi thơm thanh mát nhàn nhạt đập vào mặt. Hắn trông thấy nữ nhi đang ôm con rối đại Yến Tử đứng ở giữa phòng, trừng mắt to như quả nho nhìn hắn.
Nữ nhi đầu tóc đen nhánh xõa xuống, chỗ mép tóc buộc lên một sợi tơ màu đỏ, lên đỉnh đầu một bên cột thành một đóa tiểu hoa hồ điệp. Mặc một bộ áo bông dài đỏ nhạt tới mắt cá chân, một đôi dép bông vải đỏ nhạt kỳ quái. Trước ngực cùng trên hài may mặt mèo giống nhau, hình thức kỳ quái lại đẹp mắt.
Gần một tháng không gặp, nữ nhi cao lên, hình như, đội mắt cũng có chút thần thái hơn với trước, còn... càng thêm đẹp mắt.
Sở Lệnh Tuyên đi tới ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của con bé cười nói: "Khuê nữ làm sao biết phụ thân trở về, ở chỗ này chờ?"
"Thanh... Âm." Sở Hàm Yên nhỏ giọng nói ra.
Đây là lần đầu tiên nữ nhi rõ ràng trả lời vấn đề hắn như thế, Sở Lệnh Tuyên vui mừng quá đỗi. Một phen ôm con bé dậy, nói: "Yên Nhi nghe thấy tiếng bước chân của phụ thân, cho nên ở chỗ này chờ phụ thân?"
Sở Hàm Yên lần này không trả lời, mặt là vỗ vỗ con rối tiểu Yến Tử trong tay, đọc lên: "Tiểu Yến Tử, mặc quần áo hoa, mùa xuân tới nơi này... Yến Tử nói, mùa xuân... càng xinh đẹp."
Mặc dù trong mắt con bé chỉ nhìn con rối không nhìn hắn, nhưng hắn biết rõ đây là khuê nữ cố ý đọc cho hắn nghe.
Hắn ngạc nhiên mừng rỡ không thôi, sững sờ một cái mới phản ứng kịp, nói: "Khuê nữ của cha cũng tài giỏi như thế, thế nhưng còn biết đọc... ặc, biết đọc văn chương."
"Di di... nói, đọc, phụ thân... nghe... cao hứng." Sở Hàm Yên lắp ba lắp bắp nói ra.
"Phụ thân nghe được rồi, phụ thân thật cao hứng." Sở Lệnh Tuyên vội vàng nói.
Hắn kích động giọng cũng có chút phát run. Hắn đã từng cho rằng, mình phải giấu khuê nữ cả đời ở trong biệt viện, khuê nữ cả đời cũng sẽ si si ngốc ngốc như vậy. Không nghĩ tới, khuê nữ thế nhưng biết đọc đồng dao, sẽ trao đổi cùng hắn.
Đúng như cô gái kia đã nói, khuê nữ của mình, là thông minh. Chỉ là, cần phải làm cho nó đi ra thế giới bản thân...
Sở Hàm Yên dường như được khích lệ, lại muốn nhận thêm khích lệ, lắp ba lắp bắp đọc: "Con thỏ nhỏ... Ngoan ngoãn, đem cửa... mở mở, không mở, không mở, phụ thân trở về... mở..."
Cái chữ cuối cùng còn kéo thanh âm thật dài.
Đây là hát cái thứ gì vậy? Sở Lệnh Tuyên trừng to mắt.
Bài đồng dao "Tiểu Yến Tử" kia còn tính là bình thường, nhưng khúc đồng dao "Con thỏ nhỏ" này lại là quá, quá - - chọc cười rồi.
Sở Lệnh Tuyên cười ha ha. Cười xong chính hắn cũng ngẩn người, mình thống khoái mà cười to như vậy, hẳn là trước khi trong nhà còn chưa xảy ra việc gì đi?
Sở Hàm Yên là lần đầu tiên trông thấy phụ thân cười như thế, cũng toét cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Sở Lệnh Tuyên đắc ý cười nói: "Khuê nữ thật tốt, không mở cửa cho người khác, chỉ mở cửa cho phụ thân."
Sở Hàm Yên lại tiếp một câu: "Đại hôi lang... Không mở."
Đại hôi lang?
Sở Lệnh Tuyên mặc dù có chút không giải thích được, nhưng trong lòng rất là thoải mái đầm đìa. Ôm nữ nhi ngồi ở mép giường, cùng nàng nói vài câu lời nói. Mặc dù chủ yếu là hắn nói, nữ nhi ngẫu nhiên sẽ nói một, hai câu, đây đã là chuyện trước kia hắn không dám nghĩ.
Sở Hàm Yên bắt đầu nhập nhèm mắt, một bên Tống mụ mụ đi tới đón con bé qua, kéo xuống đồ ngủ dài, lại cởi xuống dây cột trên tóc, đặt con bé lên giường.
Sở Lệnh Tuyên nhìn thấy nữ nhi ôm con rối Yến Tử ngủ rồi, mới nhẹ nhàng đi ra phòng ngủ.
Đi đến sảnh phòng, nghe Tống mụ mụ bẩm báo vài câu sinh hoạt thường ngày của khuê nữ. Biết rõ một thân xiêm y cùng giầy kỳ quái của khuê nữ đều là Trần A Phúc làm, gọi cái gì đồ ngủ mèo cát tường, dép bông vải mèo cát tường, khuê nữ thích được ngay. Còn nói khuê nữ bây giờ có thể cùng chơi đùa với những hài tử khác, ngày ngày đều đặc biệt nghiêm túc hát "Đồng dao", muốn hát cho phụ thân nghe...
Sở Lệnh Tuyên tâm tình vui vẻ vui mừng đi đường, khóe môi vẫn luôn câu lên.
Trở lại ngọai thư phòng, trên bàn đã mang lên rượu và thức ăn, hắn vừa uống rượu vừa nghe La quản sự bẩm báo tình huống nữ nhi trong khoảng thời gian này cùng sự vụ Đường Viên.
Hắn mặc dù cảm thấy phương thức dạy bảo đó của Trần A Phúc rất kỳ lạ, nhưng không thể phủ nhận cực kỳ thực dụng.
Khi hắn nghe được Sở Hàm Yên lần đầu tiên đến nhà Trần A Phúc, La quản sự dẫn theo nhiều người đi hầu hạ như vậy, ầm ĩ nhà nàng một ngày, hù dọa Trần A Phúc về sau lại không dám nghỉ ngơi, nhịn không được lại cười rộ lên.
Hết chương 137.