Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Ngày hai mươi tám tháng hai, thích hợp dọn nhà, hôm nay cũng là ngày Sở Lệnh Kỳ dọn nhà.
Bọn họ thỉnh một nhà Trần A Phúc, Giao gia, Tần gia, Lưu gia, mẫu tử Vương thị, một nhà Giang thị, thậm chí ngay cả một nhà Lưu thị chưa từng gặp mặt đều thỉnh.
Sở Lệnh Kỳ vừa tới phủ Định Châu không bao lâu, vòng bằng hữu quen thuộc cũng chính là bằng hữu cùng thân thích của Sở Lệnh Tuyên.
Hai ngày trước, Tống thị còn có lòng hỏi qua Trần A Phúc, có thể đồng thời thỉnh Vương thị cùng Giang thị hay không.
Chuyện này khiến Tống thị khó xử thật lâu. Nàng nhìn ra được, Trần A Phúc cùng mẫu thân thân sinh Vương thị quan hệ đặc biệt thân mật, quan hệ cùng kế mẫu Giang thị cũng rất tốt.
Hai người kia, Tống thị không biết phải thỉnh ai thì tốt. Vì mình về sau cũng sẽ giao tế phủ Định Châu, phải thỉnh Giang thị. Nhưng vì làm quan hệ tốt hơn cùng Trần A Phúc, hình như lại phải thỉnh Vương thị.
Trần A Phúc cười nói: "Nương ta cùng mẫu thân đều rất tốt, muội nguyện ý thì đều thỉnh cả hai."
Trả lời này khiến Tống thị thật bất ngờ, buổi tối nàng nói chuyện này cùng Sở Lệnh Kỳ.
Sở Lệnh Kỳ nói: "Về sau nàng phải học cùng đại tẩu nhiều một chút. Không chỉ phải học kỹ xảo xử sự của tẩu ấy, còn phải học tri lễ hiền hòa của tẩu. Tẩu ấy cùng kế mẫu Trần phu nhân, còn có mẫu thân của Trần đại thúc hiện đảm nhiệm trượng phu, thậm chí là Yên Nhi, Đại Bảo, những người này đều không phải là huyết mạch chi thân, nhưng chung đụng được giống như thân nhân, thậm chí tốt hơn. Ngược lại, nhìn một chút bên trong cổng hơi lớn, cho dù là máu mủ ruột rà, vì một chút ích lợi còn tranh đến đầu rơi máu chảy..."
Tống thị biết rõ trượng phu có ý riêng, vội vàng gật đầu xác nhận. Cười nói: "Thiếp biết rõ. Không nói đến người khác, chính là Văn nhi, đoạn thời gian này cũng là ngày nó vui vẻ nhất, ngay cả lá gan đều lớn hơn, còn nói thích đại bá nương."
Đương nhiên, thời gian ở chổ này, lại là cuộc sống nàng cùng trượng phu vui vẻ nhất. Thoải mái, sung sướng, không cần đề phòng, không lo lắng bị mắng, lần lượt phạt...
Về sau chuyển nhà mới, tự mình quản gia làm chủ, liền tốt hơn.
Nghe trượng phu nói, hình như Hầu phủ kinh thành bình yên vượt qua một đại kiếp. Nếu là đại kiếp này không qua được, Sở gia liền xong. Ông trời ơi, nhà mình còn cái gì cũng không biết, có lẽ liền chết đã đến nơi rồi. Về sau trượng phu đi theo đại phòng làm rất tốt, cuộc sống của nhà mình không chỉ sẽ qua tốt hơn, cũng sẽ biết rất nhiều chuyện cơ mật Hầu phủ.
Nghĩ tới những thứ này, Tống thị vui rạo rực trong lòng, cảm thấy cuộc sống càng ngày càng tốt hơn. Không giống ở kinh thành, ngày ngày cảm thấy con đường phía trước ảm đạm không ánh sáng.
Sáng sớm, Sở Lệnh Kỳ liền dẫn Tống thị cùng Sở Tư Văn, Phòng di nương đến cáo từ cùng Trần A Phúc. Sở Tư Văn còn dập đầu cho Trần A Phúc, nói cảm tạ đại bá nương. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trần A Phúc hôm nay là lần thứ hai trông thấy Phòng di nương. Bà khom gối cảm tạ Trần A Phúc hỗ trợ, sau đó liền không nói câu nào nữa.
Trần A Phúc không thừa nhận cũng không được Phòng di nương là nữ nhân thông minh, không trách được đều lớn tuổi như vậy, lớn lên cũng không phải là đặc biệt xinh đẹp, còn có thể được Sở Nhị lão gia sủng ái lâu dài.
Bà có thể đầy đủ nhận rõ thân phận chính mình, trước đến giờ không biết làm chuyện khiến người ta không thích, càng sẽ không rảnh rỗi xoát cảm giác tồn tại của mình. Cho dù nhi tử mua tòa nhà, cũng tuyệt đối không cho nhi tử khó xử, tự mình đề xuất trụ đi dãy nhà sau.
Đại khái giờ Tị, Trần A Phúc dẫn mấy người hài tử cùng một nhà Truy Phong ngồi xe đi một chỗ khác Sở phủ. Ngày hôm qua, Kim Yến Tử liền dẫn Thất Thất cùng Hôi Hôi bay đi trong cánh rừng bên chơi đùa, nó nói thật lâu không đi chỗ đó, còn sẽ đi thăm Phúc Viên.
Trần A Phúc đến nhà Sở Lệnh Kỳ, lại tham quan sân trước sân sau một phen.
Tòa nhà này ở một cái ngõ trước nhà Trần Danh, lớn cỡ nhà Trần Danh, bố cục cũng na ná như nhau. Sở Lệnh Kỳ, Tống thị dẫn nhi tử ở tại chính viện, Phòng di nương trụ dãy nhà sau.
Hiện tại đúng là thời tiết tốt nhất trong một năm, ôn hoà, gió mát phơ phất. Các nam nhân ngồi dưới tàng cây uống trà nói chuyện phiếm, các nữ nhân ngồi ở dưới hành lang nói đùa, nhóm bé trai hoặc nói học vấn hoặc chơi đùa cùng một nhà Truy Phong ở trong sân, mấy tiểu cô nương Sở Hàm Yên đan thừng bằng sợi bông ở dưới hành lang.
Giang thị vừa đến, liền nói chuyện cùng Vương thị.
Kể từ khi Trần Thế Anh gặp chuyện không may, chuyện của hắn rất nhanh liền truyền khắp đại giang nam bắc. Đặc biệt là gia sự của hắn, lại là đề tài câu chuyện đầu đường cuối ngõ. Trên phố đồn đãi gần như thiên về một bên, đều cho rằng Trần Thế Anh là quan tốt, Trần mẫu không hiền còn ngại bần yêu phú, hại Trần Thế Anh, lại hại Vương thị có ân với Trần Thế Anh, Giang thị sau một bước là nhặt thiên đại tiện nghi...
Thời điểm tuyết tai họa, người phía bắc chẳng quan tâm truyền một ít bát quái này, ngược lại là truyền đi náo nhiệt ở phía nam cách khá xa. Sau tuyết tai họa, những đồn đãi kia liền như măng mọc sau mưa, đều xông ra ở phía bắc.
Tốc độ truyền bá cực nhanh, hoàn toàn vượt qua Trần A Phúc nhận thức cùng tưởng tượng, nàng không nghĩ tới người dân cổ đại truyền bá bát quái điên cuồng hơn, lại sẽ thêm dầu thêm mỡ.
Nàng cảm thấy, nếu là đổi lại người khắc, chắc chắn sẽ không truyền đi mau như thế.
Nhưng cái người gặp chuyện không may này là Trần Thế Anh, Trần Thế Anh là thám hoa lang trẻ tuổi nhất cùng tuấn tú Đại Thuận Triều, là điển phạm dân gian dốc lòng. Hắn ôn nhuận như ngọc, tuổi trẻ triển vọng, nhân đường thông thuận. Một học sinh bần hàn, hơn ba mươi tuổi liền dựa vào bản thân cố gắng làm được quan tứ phẩm. Không chỉ là tấm gương cho nhóm học sinh, lại là kiêu ngạo của tất cả dân chúng.
Dân chúng hoàn toàn bỏ qua cũng không muốn thừa nhận Trần mẫu làm qua cố gắng vì quan lộ Trần Thế Anh, bọn họ càng muốn tin tưởng Trần Thế Anh là dựa vào thực lực chính mình đi đến một bước này, bởi vì như vậy thì bọn họ hoặc hậu nhân bọn họ cũng có hy vọng.
Nhóm học sinh cùng nhóm học trò nghèo không muốn mơ hồ dơ bẩn thần tượng bọn họ, cho nên hết sức thổi phồng, nói Trần Thế Anh hiếu thuận cùng vô tội đến như thế nào, nói Trần mẫu không hiền cùng ác độc như thế nào. Thậm chí có tiên sinh thuyết thư biên rất nhiều tiết mục ngắn, trong đó nổi danh nhất là "Thám hoa hiếu mẫu", chỉ là đổi tên nhân vật chính.
Trần A Phúc nếu sớm biết có thể như vậy, căn bản không sẽ phí công kêu đầy tớ đặc biệt đi lão gia Trần Thế Anh nói những chuyện kia.
Hiện tại gần như tất cả người Đại Thuận Triều, đều biết rõ Vương thị tiền nhiệm Trần Thế Anh, cùng với Giang thị hiện đảm nhiệm.
Hôm nay thỉnh những khách nhân biết rõ chuyện Trần gia liền kỹ lưỡng hơn.
Ở trong tưởng tượng của bọn họ, cảm thấy hai nữ nhân có loại quan hệ dạng này gặp nhau, phải đặc biệt lúng túng mới đúng. Dù sao một người là chính thê bị mẹ chồng ác bức đi, Trần mẫu miệng đuổi nàng đi không hợp luật pháp. Nếu như Vương thị không có gả khác, triều đình rất có thể vì nàng "Sửa lại án xử sai", một lần nữa nhận định nàng làm chính thê. Như vậy thân phận của Giang thị liền lúng túng, nhất định sẽ giáng xuống một cấp, trở thành bình thê Trần Thế Anh, bình thê kỳ thật liền tương đương với quý thiếp.
Cũng không đoán được hai nữ nhân này vượt quá xa bọn họ ngoài ý muốn, chung đụng cực kỳ hòa hợp. Đặc biệt là Giang thị, đối với Vương thị tôn trọng rất nhiều. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Vương thị cùng Giang thị tay nắm tay trốn đến một bên nói chuyện, đều là vành mắt đỏ bừng, Vương thị còn đang an ủi Giang thị.
Giang thị hiện tại thật sự coi Vương thị trở thành đại tỷ Trần Thế Anh, nàng là thật từ trong tâm cảm kích Vương thị. Theo ý nàng, Trần Thế Anh có thể ưu tú như thế, trừ bản thân hắn có được phẩm chất tốt ra, vẫn là Vương thị dạy hắn tốt như thế. Nếu để cho lão phu nhân tự tay nuôi dạy trượng phu, còn không biết trượng phu sẽ biến thành cái dạng gì.
Đương nhiên Giang thị cũng nghe được những tin đồn kia, nhưng nàng cũng không có ghen tị Vương thị, lại chưa nói tới tức giận Vương thị. Ở trong suy nghĩ của nàng, Vương thị đã c gảkhá, mình xác thực nhặt được người chồng tốt.
Hơn nữa, chồng mình cũng ít nhiều có Trần A Phúc cùng Sở Lệnh Tuyên hỗ trợ.
Hết chương 438.