Ban đêm, chờ bọn nhỏ đều ngủ rồi, Trần A Phúc đi không gian, tìm Kim Yến Tử đòi một ít mảnh vụn gỗ Yến Trầm Hương, trị cánh tay cho tiểu bằng hữu Dương Siêu. Kim Yến Tử cũng thích Dương Siêu, rất sung sướng mổ bé như que tăm cho Trần A Phúc.
Trong không gian lục tổ yến cực kỳ trân quý, Kim Yến Tử tuyệt đối sẽ không đơn giản mang ra ngoài đưa người, cho dù có là người thích cũng không được. Lá cây là thứ hai, không chỉ bởi vì mùi thơm lá cây đậm đặc hiếm thấy, cũng bởi vì tốc độ lá cây Yến Trầm Hương mọc ra thật chậm. Mà mảnh vụn gỗ Yến Trầm Hương tương đối hào phóng, là do cây lớn cành nhiều, chỉ cần Kim Yến Tử thấy người vừa ý, nó cũng sẽ lấy ra một chút.
Sáng ngày hôm sau, Trần A Phúc đang dẫn ba tiểu bằng hữu chơi đùa ở Tây Sương, Sở Tiểu Ngưu đi tưới nước dưa hấu cho mảnh đất giữa Phúc Viên và Lộc Viên vội vàng chạy vào. Bẩm báo nói: "Đại cô nương, đại cô nương, cũng không hiểu rõ, bên trong mảnh dưa hấu nhà chúng ta có một gốc dưa hấu non kết quả rồi. Mấy ngày hôm trước ta liền phát hiện gốc đó nở hoa, hôm nay vừa nhìn, lại thần kỳ, thế nhưng kết quả."
Trần A Phúc cũng cả kinh, vội vàng chạy tới bên trong nhìn. Chỉ thấy bên trong cây dưa hấu xanh mơn mởn mọc vô cùng tốt, một gốc trong đó thế nhưng kết ra hai quả dưa, to cỡ nắm tay nhỏ.
Nàng nghĩ tới, khẳng định là Kim Yến Tử kéo phân trên không ở khu này, phân yến vừa vặn rơi xuống ngay gốc dưa này trong đất.
Khối dưa này cùng năm mẫu dưa phía bắc, bởi vì tưới phân yến pha loãng, mọc lên rõ ràng khỏe hơn tám mươi mẫu dưa ở Vượng Sơn thôn, hẳn là có thể thu dưa sớm hơn chừng mười ngày.
Mà gốc dưa hấu này hiện tại liền kết quả, quá nghịch thiên rồi, truyền đi không thể giải thích.
Trần A Phúc nói với Sở Tiểu Ngưu: "Thật sự là kỳ quái, sẽ còn có chuyện này. Nhanh chóng nhổ bỏ gốc dưa hấu này, cũng đừng nói ra ngoài, khác thường tức là yêu."
Trong lòng lại đang đau lòng nghĩ, nếu như đời trước thả Kim Yến Tử ra hẳn là tốt. Ở thế giới đó kích thích tố và phân hóa học cực kỳ phát đạt, dùng thời gian ngắn nhất trồng ra cây nông nghiệp là chuyện thường, vô luận là ai cũng sẽ không hoài nghi.
Vốn Sở Tiểu Ngưu còn cực hưng phấn, nghe chủ tử nói, chỉ đành nhịn đau lòng nhổ bỏ cây dưa hấu nghịch thiên.
Trở về phòng, Trần A Phúc bắt Kim Yến Tử đang theo bọn nhỏ cùng Thất Thất, Hôi Hôi chơi vui vẻ đi phòng ngủ, đóng cửa lại nhỏ giọng nói: "Về sau con muốn kéo phân, vẫn nên tiến vào không gian kéo vào trong cái bô, hoặc là kéo ở bên trong cánh rừng phía xa. Nhà chúng ta cây nông nghiệp đã tốt đến thần kỳ, không thể lại khiến cho người ta cảm thấy nghịch thiên."
Kim Yến Tử cũng cảm thấy là đạo lý này. Nói: "Là người ta chủ quan, được."
Ba ngày sau, Trần A Phúc liền làm tốt hai bộ áo tơ trắng cho Bụi, nhưng Đại Bảo cũng muốn đi viếng chùa, liền chờ cậu thời điểm ngày nghỉ hưu mộc cùng đi.
Ngày chín tháng tư, Sở tiểu cô nương không đợi được Sở Lệnh Tuyên, trong lòng thất vọng không thể che hết. Nhưng nghĩ đến ngày mai sẽ có thể đi Ảnh Tuyết Am gặp nãi nãi, lại cao hứng trở lại.
Mười ngày sớm tinh mơ, trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần A Phúc liền rời giường. Nàng phải làm nhiều một ít điểm tâm cùng nước sốt món ăn, không chỉ đưa một ít cho Bụi, còn sẽ đưa một ít cho lão hòa thượng Vô Trí. Nghĩ tới lần trước lão hòa thượng nói muốn ăn hương vị càng đậm vị, lại tìm Kim Yến Tử đòi nửa căn cây tăm Yến Trầm Hương.
Kim Yến Tử nghe nói Trần A Phúc muốn đi Linh Ẩn Tự gặp Vô Trí lão hòa thượng, liền đặc biệt thông minh đứng ở không gian không đi ra ngoài. Nó sợ mình không ở trong ổ, chủ nhân sẽ không chịu được lão hòa thượng giật giây, tiến vào không gian trộm cầm lục tổ yến. Còn cảnh cáo Trần A Phúc nói: "Lần trước con lừa già ngốc không được như nguyện, tám phần hôm nay hắn sẽ còn tiếp tục đòi hỏi lục tổ yến. Ta nói cho ma ma biết, lục tổ yến người ta cũng không nhiều, trừ phi là người ma ma thân nhất cùng thích nhất, lại bị bệnh bất trị ta mới có thể cho. Người khác vô luận là ai, ta cũng sẽ không cho. Không phải là ta ác tâm, trên đời nhiều người bệnh muốn chết như vậy, ta có thể cứu hết cả sao?"
Trần A Phúc nghe nó người nhà bản thân nó sẽ cứu, vẫn còn có chút cảm động, bắt nó ở lòng bàn tay nói thẳng cảm ơn.
Kim Yến Tử chớp chớp mắt đậu xanh nhỏ, còn nói: "A, người ta còn nói thiếu một người, nếu như Sở phụ thân có khó chịu, cũng sẽ cho hắn."
Trần A Phúc búng lên đầu nó một cái, sẵng giọng: "Chán ghét, hắn là hắn, ta là ta, không cần cứ kéo chúng ta cùng một chỗ được hay không."
Kim Yến Tử dùng cánh mũi nhọn sờ sờ cái đầu nhỏ, thầm nói: "Sở phụ thân đều biểu hiện như vậy, để coi ma ma còn kiên trì bao lâu."
Giờ Tị, Trần A Phúc dẫn bốn đứa bé ngồi trên xe ngựa, cùng La chưởng quỹ, mười hộ viện và vài hạ nhân cùng nhau đi tới Hồng Lâm Sơn.
Đến Linh Ẩn Tự, Trần A Phúc mang theo Thu Nguyệt xách hai hộp đựng thức ăn xuống xe ngựa, bốn hộ viện đi theo nàng, để người còn lại trực tiếp đi Ảnh Tuyết Am. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Lúc trước nàng đã nói xong cùng Đại Bảo, không cho cậu đuổi đường, cậu cũng đáp ứng rồi. Nhưng sau khi nàng xuống xe, Đại Bảo vẫn nhảy xuống theo, kéo tà áo Trần A Phúc lẩm bẩm lầm bầm nói: "Nương, con cũng muốn đi. Lần trước Vô Trí đại sư cũng gặp con, lần này cũng chắc chắn gặp con."
Trên xe ba đứa bé thấy vậy, đều gào lên: "Đại Bảo đi, chúng con cũng muốn đi."
Trần A Phúc nhỏ giọng rỉ tai cùng Đại Bảo: "Xem đi? Con đi rồi, bọn họ cũng phải đi. Nếu như Vô Trí không gặp bọn họ chỉ gặp con, bọn họ chắc chắn canh giữ ở cửa khóc lớn."
Đại Bảo suy nghĩ một chút, Dương Siêu khóc thì cứ khóc thôi, nhưng cậu không muốn để Yên Nhi muội muội và Thiến nhi muội muội khóc, chỉ đành cúi đầu ủ rũ để La quản sự một lần nữa ôm cậu lên ngựa xe.
Trần A Phúc tiến đến Linh Ẩn Tự, tiểu hòa thượng đã từng đưa đón nàng thành thật đang chờ ở nơi đó. Hắn hợp hai tay thành chữ thập nói: "Nữ thí chủ, thỉnh đi cùng bần tăng thôi."
Đoàn người Trần A Phúc đi theo tiểu hòa thượng dọc theo hành lang đi đến tự sau. Trần A Phúc đoán được vị tiểu hòa thượng này có lẽ lại được lão hòa thượng phái tới đưa đón nàng, còn đặc biệt đưa hắn một bọc bánh gạo nếp táo.
Tiểu hòa thượng cười tủm tỉm tiếp, nói: "Cảm ơn nữ thí chủ." Cầm một viên táo nhét vào trong miệng, ngon đến hắn lại híp mắt.
Trần A Phúc hỏi: "Tiểu sư phụ pháp danh là?"
Tiểu hòa thượng nói: "Bần tăng Quy Nhất."
Trần A Phúc cười thầm, cái pháp danh này, còn giống như cao tăng pháp danh hơn lão hòa thượng. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Thời điểm sắp đến cạnh cầu, đối điện thế nhưng lại đụng vào vị bí Cửu gia thần cùng bốn tùy tùng của hắn. Hắn như cũ ngồi ở trong xe lăn, sắc mặt ửng hồng, còn có một tầng mồ hôi thật mỏng.
Tiểu hòa thượng nhường đường cho bọn họ, còn ngừng ở ven đường hai tay hợp thành chữ thập nói với Cửu gia: "A Di Đà Phật, thí chủ thỉnh đi thong thả."
Mấy người Trần A Phúc cũng vội vàng đứng đến ven đường, cúi đầu.
Cửu gia gật đầu rất nhẹ với tiểu hòa thượng, lại thấy được Trần A Phúc đứng ở bên cạnh tiểu hòa thượng, có chút sững sờ. Hắn là đang ngồi, cho dù Trần A Phúc cúi đầu, cũng thấy nàng rõ ràng.
Đám người Cửu gia đi qua, đi đến hướng bên phải, chỗ đó xa xa trong rừng cây, thấp thoáng vài toà tiểu thiền viện.
Đoàn người Trần A Phúc mới đi theo tiểu hòa thượng lại đi qua cầu.
Qua cầu, tiểu hòa thượng lại để cho Thu Nguyệt và bốn hộ viện qua lương đình bên kia nghỉ ngơi, dẫn một mình Trần A Phúc đi thiện phòng.
Trong thiện phòng trôi nổi một cỗ Trầm Hương nhàn nhạt, trong đó lại xen lẫn một chút mùi thơm đặc biệt thanh nhã. Trần A Phúc ngửi ra được, có chút giống lá cây Yến Trầm Hương, chỉ là càng thêm thanh đạm mềm mại một ít.
Hết chương 224.