Trần Thế Anh nhìn qua sau lưng Trần A Phúc, trong mắt vọt lên lệ quang, nhẹ nói: "Tỷ..."
Trần A Phúc quay đầu lại, trông thấy Vương thị đang đứng ở phía sau mình. Bà ngơ ngác nhìn Trần Thế Anh, trong mắt chứa đầy nước mắt, môi không ngừng run run.
Trần A Phúc cũng hô một tiếng: "Nương."
Vương thị tựa như mới bị kêu tỉnh táo lại, nhẹ nói: "Anh đệ, ngươi là Anh đệ... Đệ tới đây làm chi? Đệ đi đi, đệ tới nhà ta, không tốt."
Trần A Phúc nghe lời nói này, lại muốn đóng cửa, nói: "Ngươi nghe thấy chưa, nương ta không cần ngươi vào cửa."
Trần Thế Anh liên tục dùng tay chống đỡ một cánh cửa, nói: "Tỷ, Phúc nhi, cho ta vào đi. Có một số việc, chúng ta vẫn nên mặt đối mặt giải quyết mới được." Thấy Vương thị cúi đầu gạt lệ, Trần A Phúc lại dùng sức muốn đóng cửa lại, lại nói: "Tỷ, ta... ta sáng sớm liền từ phủ thành chạy tới nơi này, vừa lạnh vừa đói, đến bây giờ còn chưa ăn chút gì..."
Vương thị nghe, ngẩng đầu hỏi: "Chẳng lẽ dạ dày lại đau sao?"
"Vâng, có chút đau." Trần Thế Anh nhẹ nhàng gật đầu, một cái tay còn che ở trên bụng.
Vương thị dùng tay áo lau đi nước mắt trong mắt, nói: "Được, đệ vào đi, ăn cơm, rồi đệ nhanh đi về." Thấy Trần A Phúc chận cửa không động, Vương thị còn nói: "A Phúc, cho hắn đi vào. Con phải nhớ kỹ, con không thể không lễ phép với hắn, không thể."
Trần A Phúc chỉ đành mở cửa ra, quay người lại đỡ Vương thị nói: "Nương, cho hắn đi đến trong nhà không tốt."
Vương thị vỗ vỗ tay Trần A Phúc, nói: "Lòng nương nắm chắc."
Trần Thế Anh đứng ở trong sân nhìn nhìn qua mọi nơi, lại đi tới chính phòng, Vương thị và Trần A Phúc cùng nhau đi theo phía sau hắn.
Đi đến thượng phòng, Trần Thế Anh ngồi bên cạnh bàn bát tiên.
Trong góc phía tây sảnh phòng có lò nhỏ, dùng để thiêu giường tây phòng, trên lò có một cái thau đồng, đun nước sôi.
Vương thị đi qua rót một chén trà, tay cầm chén trà càng không ngừng run run, nước trong chén đều tràn ra một chút, vẫn bưng tách trà đến trước mặt Trần Thế Anh để xuống.
Trần Thế Anh lại hỏi: "Trần. . . tỷ, tỷ phu không ở nhà?"
Vương thị nói: "Hắn đi nhà người ta uống rượu rồi." Lại nói: "Đệ trước uống ngụm trà nóng, ta đây liền đi làm tô mì trứng gà cho đệ."
Trần A Phúc bị ánh mắt ôn nhu của Trần Thế Anh quan sát đến khó chịu, lại nói, Trần Thế Anh tới nhà tuyệt đối không phải là vì ăn tô mì, hắn có chuyện gì thì nói cùng Vương thị đi, nói nhanh một chút rồi đi nhanh lên.
Lần trước mẹ của hắn đến nháo trận kia, Trần A Phúc càng không muốn có nhiều xuất hiện cùng Trần Thế Anh. Hiện cuộc sống trong nhà dần dần tốt lên, tình cảm người một nhà cũng vô cùng tốt. Hắn tới nơi này quấy rối, nhất định sẽ đánh vỡ bình tĩnh trong nhà.
Nàng giữ chặt Vương thị nói: "Nương, vẫn là con đi làm mì đi, hai người có lời gì cũng nói nhanh chút, tốt nhất ở trước khi cha con trở về thì để hắn đi." Lại cảm thấy để bọn họ cô nam quả nữ chung sống trong một phòng cũng không tốt, còn nói: "Con đi kêu Mục thẩm phía dưới, lập tức sẽ trở lại." Nói xong bước nhanh đi phòng bếp. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trần Thế Anh uống hai hớp trà, thấy Vương thị còn cúi đầu đứng ở nơi đó, hai tay nắm cùng một chỗ run rẩy thật lợi hại. Hắn nói: "Tỷ, tỷ ngồi."
Vương thị liền ngồi ở chỗ cách hắn cách vài cái ghế, cúi đầu như cũ.
Trần Thế Anh thở dài một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ, tỷ thay đổi... hơi lớn. Hắn, đối với tỷ tốt không?"
Vương thị lắc đầu nói: "Không, quản gia của ta đối với ta rất tốt, đối với A Phúc cũng vô cùng tốt."
Trần Thế Anh gật gật đầu, nói: "Tỷ phu là một người lương thiện."
Thấy Trần A Phúc trở lại sảnh phòng, ngồi xuống kề bên Vương thị. Hắn lại nói: "Trước đó vài ngày, Sở đại nhân nói một ít chuyện với đệ, đệ cũng thăm dò một phen, không nghĩ tới nương đệ ở quê hương thế nhưng làm những chuyện kia, tổn thương tỷ cùng Phúc nhi... Thực xin lỗi, là đệ thiếu quan tâm. Đệ cũng thay nương xin lỗi hai người, bà làm như vậy không tốt. Về sau đệ sẽ nghiêm gia trói buộc các nàng, nhất định sẽ không còn có chuyện như vậy phát sinh."
Trần A Phúc không phải là cổ nhân, làm không được giống như Vương thị. Nàng ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Nương ngươi làm như vậy, chỉ là không tốt sao? Bà ta đã biết..." Nàng bây giờ nói không ra ba chữ "Cháu gái ruột" này, dừng một chút còn nói: "Bà ta đã biết một ít chuyện, vẫn còn tốn bạc mua người khác cường gả ta cho người nam nhân nào đó. Bà ta, đây là ác độc!"
Trần Thế Anh đã nghe nói khuê nữ này có chút lợi hại, lại không nghĩ rằng hùng hổ dọa người như thế. Hắn há há miệng, vẫn nhịn xuống lời muốn nói, về sau lại chậm rãi dạy bảo đi...
Lại hỏi Vương thị: "Tỷ, lúc trước, tại sao tỷ phải rời nhà? Cho dù có việc gì khó, cũng có thể chờ ta trở lại... Tỷ đã có Phúc nhi, vì cái gì còn vội vã lập gia đình như vậy?"
Câu nói kế tiếp, vẫn còn có chút oán giận.
Vương thị vốn khổ sở, nghe lời nói này càng khó chịu, nước mắt cũng bừng lên. Nức nở nói: "Ta vì cái gì rời đi nhà đệ, lẽ nào đệ đoán không ra được?"
Trần Thế Anh thấp giọng nói: "Đệ biết rõ, khẳng định là nương và Đường gia, còn có Triệu Nhị bá bức bách tỷ ... đệ nói là, cho dù là có gặp khó xử đi nữa, cho dù về nhà mẹ đẻ, hoặc là nhà thân thích trốn tránh tạm thời, chờ đệ trở lại..."
Vương thị lau nước mắt làm, ánh mắt chuyển nhìn hắn, nói: "Năm ấy, đệ còn ở Thạch Châu phủ chưa trở về. Buổi chiều một ngày, Triệu Nhị bá đột nhiên mang đến hai khách nhân, nói bọn họ họ Đường, là người Thạch Châu phủ. Bọn họ và nương đệ đóng cửa ở trong phòng nói chuyện rất lâu, nương đệ liền tới tìm ta, nói đệ đi Thạch Châu phủ tham gia thi Hương, là ở tại Đường gia. Một lần say rượu mất lý trí, thế nhưng có đầu có đuôi cùng cô nương Đường gia. Đường gia cô nương xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, thắt cổ tự sát, còn may được người đúng lúc phát hiện cứu xuống. Đường gia lão gia vô cùng tức giận, nói là chỉ có hai con đường, hoặc là cưới cô nương nhà hắn, hoặc là hắn đi phủ nha môn đánh trống kêu oan. Triệu Lý chính nói, nếu như đệ bị tố cáo, không chỉ không được tham gia thi Hương, còn sẽ bị đoạt tú tài, quăng đệ vào nhà tù. Nương đệ khóc thỉnh cầu ta, kêu ta cho đệ một con đường sống..." Vương thị tiếng khóc lớn lên, nói: "Ta cũng bị dọa hỏng, sợ đệ bị Đường gia tố cáo, sợ đệ ngồi tù. Ta không dám nghĩ, nếu là như vậy, đệ nên sống thế nào. Trừ phải rời đi nhà đệ thành toàn cho đệ, ta còn có thể làm sao?"
"Bọn họ thế nhưng làm bẩn đệ dạng này!" Trần Thế Anh tức giận đến một quyền đập ở trên bàn, chấn động đến mức chén trà nhảy hai cái, nước trong chén cũng tràn ra. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Năm đó, hắn khảo cử nhân sau đó về đến nhà, nương hắn nói với hắn, Đường gia cô nương trong lúc vô tình trông thấy Trần Thế Anh, thì tâm hồn thiếu nữ âm thầm tán dương. Từ đó mất ăn mất ngủ, muốn gả cho hắn. Đường gia biết rõ chuyện này, tìm đến Trần gia, nhưng biết rõ hắn đã có một người tức phụ, cho nên cô nương Đường gia cam nguyện làm thiếp. Nhưng Vương Quyên Nương thậm chí ngay cả điều kiện này đều không đáp ứng, còn cãi lộn, chạy về nhà mẹ đẻ. Nương hắn trong cơn tức giận, cũng không muốn lại cần Vương Quyên Nương làm nhi tức, ở dưới sự chứng kiến nhị tộc huynh của bà, cùng Đường gia lập thành thân gia cho trai gái, còn tặng lễ lẫn nhau...
Trần Thế Anh không ngốc, đương nhiên biết rõ Vương Quyên Nương là cá tính gì, nương hắn là cá tính gì, Nhị bá tham dự trong đó còn là cá tính gì. Thời điểm hắn ở Định Châu phủ, phụ thân Đường thị, cũng chính là phú thương Thạch Châu phủ Đường Thủ Đức tìm đến khách điếm hắn ngụ, dâng lên ngàn lượng bạc trắng, còn thỉnh hắn đi Đường gia ở...
Hết chương 185.