Cái ý tưởng quái dị kia ngay cả bản thân Trần Thế Anh cũng giật nảy mình, tướng mạo Phúc nhi có đẹp hơn thì thân thế không tốt cũng không được. Huống chi, Sở Lệnh Tuyên có một cái gia đình như vậy, tính cách bản thân hắn cũng lạnh lùng, chắc chắn sẽ không yêu thương tức phụ, làm nữ nhân của hắn sẽ không thoải mái...
Trong lòng Trần Thế Anh suy nghĩ Sở Lệnh Tuyên muôn vàn không tốt, nhưng trên mặt lại rạng rỡ, cách Đường Viên càng gần dáng tươi cười càng thịnh.
Sở Lệnh Tuyên nhìn thấy Trần Thế Anh như xuân như gió thổi qua, mặt mũi cũng tràn đầy tươi cười, tiến lên vài bước ôm quyền nó: "Trần đại nhân, đã lâu không gặp, mời, mời."
Trần Thế Anh và Sở Lệnh Tuyên tiếp xúc không nhiều, tổng cộng gặp mặt cũng không vượt qua mười lần. Mặc kệ là nhận thức chính bản thân hắn, hay là nhận thức đồng liêu hoặc là bằng hữu, đều cảm thấy Sở Lệnh Tuyên mặc dù có chút bản lĩnh thật sự, nhưng tính tình lạnh lùng, tính tình quái dị, thủ đoạn cường ngạnh. Đây còn là lần đầu tiên chứng kiến dáng tươi cười của Sở Lệnh Tuyên thẳng trong đáy mắt, hắn có một chút sững sờ, cái người này cười cũng không riêng gì vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười sao.
Hôm nay nhiệt tình với mình như vậy, xướng trò gì đây?
Hắn đè xuống nghi hoặc đáy lòng, vội vàng ôm quyền cười nói: "Sở đại nhân, quấy rầy rồi."
Sở Lệnh Tuyên lại cười nói: "Đâu có, đâu có, Trần đại nhân hôm nay có thể tới Đường Viên, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này. Nghe nói Trần đại nhân thích uống trạng nguyên hồng, rượu đã chuẩn bị xong rồi."
Hai người trong lúc nói cười khiêm nhượng lẫn nhau tiến vào Đường Viên.
Mà lúc này, La quản sự từ cửa bên bước nhanh đến Phúc Viên.
Trần A Phúc đang xem hai hộp gấm Trần Thế Anh lưu lại mà ngẩn người, trong hộp gấm màu tím chứa là một bộ trang sức trọn vẹn vàng ròng khảm Hồng bảo thạch, trong hộp gấm đỏ tươi là một bộ trang sức trọn vẹn vàng ròng khảm ngọc bích.
Đồ trang sức đeo tay ánh sáng lung linh, vô cùng xinh đẹp. Nhưng nàng không thích, nàng không muốn lại đòi Trần Thế Anh này nọ, không muốn để cho hắn thường xuyên mượn cớ tìm đến mình, lại không muốn hắn can thiệp cuộc sống của mình.
Nếu như kiên trì trả lại hai cái hộp này, hình như lại không ổn. Vương thị không cần đồ của Trần Thế Anh thì còn nói được đi, nhưng mà mình... Trần Thế Anh nói đúng, cho dù nàng không gọi hắn là cha, thân thể này cũng là nữ nhi ruột thịt của hắn, huyết mạch không thay đổi được. Nếu là ở kiếp trước, mẹ của hắn làm nhiều chuyện thất đức như vậy, không nhận thức thì không nhận thức. Nhưng đây là cổ đại, đừng nói Trần Thế Anh vẫn muốn chữa trị quan hệ cha con hai người, cho dù là ác lão nương kia của hắn, nếu thật sự là bị ngoại giới xác nhận tầng quan hệ kia, mình cũng không dám khua chiêng gõ trống rất rõ ràng ngỗ nghịch lão thái bà chết tiệt kia.
Huống chi hiện tại, nàng cùng liên tục ôm chân to Sở Lệnh Tuyên quan hệ tế nhị như thế...
Đang ở thời khắc khó xử, nghe Giả Sơn bên ngoài nói: "La quản sự đến."
Trần A Phúc vội vàng đậy nắp hộp lại, mời hắn vào.
La quản sự cười nói: "Trần cô nương, tỷ nhi nhà ta sáng sớm hôm nay liền nhắc tới, muốn ăn mì lạnh gà tơ cô tự tay làm. Đại Bảo cũng sẽ ăn cơm ở Đường Viên, cô xem có nên làm cho bọn họ một ít hay không." Lại quơ quơ cái chén trong tay nói: "Sợ nhà cô không có thịt gà có sẵn, ta liền cầm nửa con gà trống nấu chín từ Đường Viên đến."
Trần A Phúc đứng dậy cười nói: "Được, ta lập tức làm hai chén, để người cầm đi Đường Viên cho bọn họ ăn."
La quản sự cười nói tạ, lại lời nói thấm thía: "Trần cô nương, cô đến cùng tuổi còn nhỏ, có một số việc nghĩ đến không chu toàn. La đại bá liền lấy làm lớn, nhắc nhở cô hai câu. Trần đại nhân là... là cha đẻ của Trần cô nương, chuyện này mặc dù mọi người không nói rõ ra, nhưng trong lòng đều rõ ràng. Trần đại nhân đại thật xa tới thăm cô, cô làm khuê nữ dù sao cũng phải bày tỏ một chút nhỉ? Đều làm mì cho tỷ muội cùng Đại Bảo, không làm cho hắn, người khác sẽ nói cô bất hiếu." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trần A Phúc ngẩn người, người ngoài ở trước mặt nàng nói Trần Thế Anh là phụ thân nàng, đây vẫn là lần đầu tiên. Trong lòng mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng đây cũng là sự thật không thể phủ nhận. Chỉ đành cười nói: "Được rồi, ta lại làm nhiều một chút..."
Lúc này nàng mới phản kịp, Trần Thế Anh cùng Sở Lệnh Tuyên uống rượu với nhau, không thể nào chỉ làm cho một mình Trần Thế Anh. Liền cũng có chút hiểu rõ La quản sự chạy tới nói lời nói này, đây là để cho nàng phục vụ cho Sở Lệnh Tuyên, tìm mặt mũi cho Sở Lệnh Tuyên nha. Thật đúng là nhân tinh!
Nàng lại vội vàng bổ sung: "Làm nhiều một chút, cho Trần đại nhân và Sở đại nhân ăn."
La quản sự cười ha hả cười nói: "Ai da, Trần cô nương thông thấu, đại gia nhà ta đối với cô và Đại Bảo nhà cô có thể cũng không tệ, đặc biệt là đối với Đại Bảo, hôm nay cho tới trưa đều dạy nó luyện công..." Blah blah, nói rất nhiều chuyện đại gia nhà hắn bận rộn như thế nào, thì trong lúc cấp bách tranh thủ dạy Đại Bảo như thế nào.
Trần A Phúc cười nói: "Cảm ơn Sở đại nhân." Sau đó nhận chén đi phòng bếp.
Tằng thẩm nhi đã xào vài món thức ăn, nàng cho rằng Trần đại nhân sẽ ở Phúc Viên ăn cơm, cho nên làm nhiều vài món thức ăn.
Trần A Phúc để Tằng thẩm nhào bột, nàng thì lấy thịt gà từ xương cốt kéo xuống thái sợi, lại vớt ra mầm đậu xanh mình chần ở trong nước sôi, tưới dầu phộng nóng lên để nguội.
Cắt xong sợi mì nấu chín, trộn vào dầu phộng để nguội, run tán để lạnh xong, trộn vào các loại gia vị, cuối cùng thả chút đậu phộng bể, thì xong rồi, trộn hai chậu nhỏ.
Một bên Tằng thẩm hít mũi một cái, cười nói: "Đại cô nương làm mì lạnh ăn ngon thật, ăn ngon còn hơn trong quán kinh thành làm."
Trần A Phúc nói: "Nếu như có dưa chuột, ăn sẽ ngon hơn."
La quản sự cao hứng bưng hai cái chậu một đường chạy chậm về Đường Viên.
Thấy món ăn có nhiều, Trần A Phúc lại bưng hai món ăn đi Lộc Viên. Lại trông thấy Vương thị con mắt ửng đỏ, đang ngồi ở trên giường sững sờ, thức ăn bàn con trên giường còn chưa động.
Vương thị trông thấy Trần A Phúc đến, gượng cười chào hỏi nàng ngồi trên giường.
Trần A Phúc hỏi: "Sao nương lại khóc?"
Vương thị nói: "Ta là nhớ đến tiểu cữu cữu của con, khổ sở trong lòng."
Trần A Phúc thầm nói, có lẽ là bà biết rõ Trần Thế Anh tới chỗ này, lại nghĩ tới chuyện cũ đi?
Trần A Phúc ngồi trên giường, thuận thế khuyên nhủ: "Nương đừng khổ sở, Sở đại nhân đều nói, bọn họ sẽ tiếp tục giúp đỡ tra tìm." Sau đó, bồi Vương thị cùng nhau ăn bữa cơm trưa.
Hai người vừa ăn cơm, Trần A Phúc lại nhỏ giọng nói: "Trần đại nhân đến Phúc Viên."
Vương thị cũng không kinh hãi, buổi sáng, bà đã nghe được bên trong Phúc Viên truyền đến tiếng nói chuyện vài câu của hắn. Cho dù thanh âm không lớn, bà cũng nghe được là hắn. Bà tiếp tục cúi đầu ăn cơm, tựa như là không lòng dạ nào hỏi: "Hắn đến Phúc Viên làm chi?"
Trần A Phúc nói: "Hắn đưa một bộ đồ trang sức cho nương."
Vương thị ngẩng đầu lên nói: "Không cần, nương sẽ không lấy gì của hắn nữa, A Phúc trả lại cho hắn." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Trần A Phúc nói: "Con cũng nói nương không sẽ lấy đồ của hắn nữa. Hắn nói, nương không cần, thì để con giữ lại dùng." Còn nói Trần Thế Anh xem mặt cho mình hai hậu sinh.
Thời điểm Vương thị nghe hai hậu sinh này thì rất nghiêm túc, về sau vẫn còn có một nụ cười, nói: "Nương cũng cảm thấy hậu sinh Chu gia kia không tệ. Đã là tú tài, học vấn, nhân phẩm cũng không tệ, về sau lại khảo đậu Cử nhân, cho dù thi rớt tiến sĩ, hắn cũng có biện pháp để cho hậu sinh có cái một quan nửa chức. Hai cha con hậu sinh đều phải dựa vào hắn để ngày qua tốt, con vào cửa thì cuộc sống chắc chắn sẽ không bị khinh bỉ. Một hậu sinh khác thì thôi, quan gia tử đệ đều ngạo khí, nương sợ bọn họ ghét bỏ con xuất thân và Đại Bảo."
Hết chương 219.