Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Thân thể Trần A Phúc cứng đờ, đột nhiên cảm giác thân thể treo lên một cái, bị Sở Lệnh Tuyên ôm ngang trong ngực, cả kinh "Ai nha" kêu lên một tiếng.
Chỉ nghe trong đầu lại vang lên thanh âm Kim Yến Tử kích động: "Ma ma có phải hai chân treo lơ lửng giữa trời, bị Sở phụ thân ôm dậy hay không? Oa tắc, muốn trình diễn tuồng! Thật, thật, thật sự là làm cho người rất mong đợi ..."
Trần A Phúc mặc niệm, liền đem thanh âm vật nhỏ này trở thành bối cảnh âm nhạc "Ta nguyện ý" đi, không thể để cho nó sẽ đảo loạn tâm tình...
Hai người ban đêm yêu cầu hai lần nước, lúc dậy đã đầu giờ Thìn. Lý ma ma kêu nhiều lần, bọn họ thẹn thùng không dậy nổi.
Mặc dù Hầu phủ chỉ có một mình lão hầu gia là trưởng bối trực hệ đại phòng, bọn họ không cần sáng chiều phụng dưỡng, nhưng tân nương tử bị truyền đi ngủ nướng lúc nào cũng sự kiện mất mặt.
Hai người sau khi ăn xong liền bắt đầu thu thập chuẩn bị, hôm nay phải về nhà mẹ đẻ. Danh mục quà tặng về nhà mẹ đẻ tam phu nhân đã phái người đưa đến Trúc Hiên, Trần A Phúc nhìn thoáng qua, vẫn tương đối phong phú, cảm thấy lại càng hài lòng.
Có lẽ hai người thể xác và tinh thần hoàn toàn giao hòa phù hợp cùng một chỗ, không chỉ càng thêm tâm ý tương thông, ngay cả hình thức chung đụng đều phát sinh biến hóa. Hôm nay Sở Lệnh Tuyên phá lệ khác biệt.
Ánh mắt hắn nhìn nàng làm cho nàng vô cùng thẹn thùng, lúc nào cũng "Hừng hực" như vậy, cũng không biết tránh hiềm nghi. Không chỉ sẽ bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng không buộn, sẽ còn thừa dịp bọn nha đầu không chú ý hôn hôn nàng lại hôn hôn hắn...
Cái này khiến hai nha đầu hồng hồng khuôn mặt, trong mắt Lý ma ma ức chế không được vui vẻ.
Lý ma ma vụng trộm nói cùng nàng: "Đại nãi nãi thật phúc khí, đại gia hoàn toàn đặt đại nãi nãi đở trong lòng. Đại nãi nãi phải giữ trái tim đại gia được lâu một chút, thừa cơ hội sinh nhiều mấy người hài tử."
Lý ma ma vì nàng "tốt" nói khiến cho Trần A Phúc vô cùng khó chịu, cái gì gọi là giữ được lâu một chút, không phải là phải thiên trường địa cửu sao?
Lại nghĩ tới nam nhân cổ đại có vài người sẽ thiên trường địa cửu đây? Đừng nói cổ đại, hiện đại cũng không có mấy người.
Lại vừa nghĩ, nàng có thể nhặt được Kim Yến Tử cùng Thập nhất gia, ngay cả hai đại bảo bối này cũng nhặt được, lại nhặt một nam nhân thiên trường địa cửu cũng không phải là không thể nào...
Đến Trần phủ, đứng ở cửa nghênh đón bọn họ là Trần Vũ Lam cùng tộc huynh Trần gia cõng nàng lên kiệu hoa. Xem ra hôm nay Trần A Ngọc chưa có tới, Trần A Phúc vẫn còn có chút thất vọng.
Trần Vũ Lam chắp tay thi lễ chào đón Sở Lệnh Tuyên nói: "Đại tỷ phu, mời."
Sở Lệnh Tuyên cũng cười ôm quyền đáp lễ, lại ôm quyền ân cần thăm hỏi cùng vị tộc huynh kia.
Trần Vũ Lam nói khẽ với Trần A Phúc nói: "Đại tỷ, sau khi tỷ ra cửa, phụ thân đều rơi lệ, đệ cũng rất luyến tiếc."
Trần A Phúc cười gãi gãi tóc để chỏm trên đầu của hắn, nói: "Tỷ tỷ cũng không nỡ xa mọi người."
Một đôi tân nhân đi chính viện, dập đầu cho vợ chồng Trần Thế Anh.
Sau đó, Trần Thế Anh dẫn các nam nhân, cũng chính là hai tộc nhân Trần gia, vài người nhà mẹ đẻ Giang thị, cùng đi tiền viện.
Nữ quyến cũng thỉnh tỷ muội nhà mẹ đẻ Giang thị đến theo, đều gặp mặt, chung đụng còn tính vui vẻ, ít nhất chung đụng khoái trá hơn nhị phòng Sở gia được nhiều. Trần Vũ Tình và Trần Vũ Hà lại là một người kéo một tay, biểu đạt không nỡ. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Trên đường, Giang thị gọi Trần A Phúc đi một gian phòng khác, thấp giọng hỏi: "Con rể đối với con như vậy? Những người Sở gia khác đối với con có tốt không?"
Trần A Phúc gật đầu nói: "Tốt ạ, mọi người đối với con rất tốt, người trong Hầu phủ không tệ, đặc biệt là tam thẩm, đặc biệt chiếu cố con."
Giang thị cười, cười đến rất chân thành. Nói: "Vậy cha con và ta cũng yên tâm ..."
Còn nói ngày mai bọn họ trở về phủ Định Châu, Trần Thế Anh phải thượng nha môn, Trần Vũ Lam phải đến trường, nàng không yên tâm trong phủ, lão phu nhân và Trần Vũ Huy còn ở nhà...
Trần A Phúc vừa nghe bọn họ ngày mai sẽ phải đi, lại có chút không nỡ, vành mắt cũng đỏ.
Giang thị kéo tay nàng cười nói: "Các con chỉ ở chừng hơn mười ngày, chớ sợ. Có con rể cùng Hoa Xương quận chúa cho con chỗ dựa, cũng không có chuyện gì. Cha con đã nghe nói chuyện Sở lão hầu gia nháo Kim Điện, Vinh Chiêu công chúa bị rớt mặt mũi, có lẽ ở thời điểm con đi phủ công chúa sẽ gây khó khăn cho con. Con nhịn một chút, trên mặt mũi chịu thiệt một chút không sao, về sau về nông thôn, sống qua ngày thật tốt thì so với cái gì cũng tốt hơn..."
Lời nói này cũng coi như móc trái tim.
Trần A Phúc gật đầu. Hai ngày nay, nàng cũng không muốn nhớ tới còn có người Vinh Chiêu này. Công chúa cái gì, quả nhiên là sinh vật biến thái nhất.
Nàng còn nói Sở tam phu nhân sẽ đi phủ công chúa cùng, Giang thị nghe liền càng yên tâm. Cười nói: "Trong lòng cha con chỉ treo sự kiện này, hắn biết rõ, tim cũng thả vào bụng."
Buổi trưa, Trần Thế Anh lại dẫn các nam nhân về Tây Sương chính viện ăn cơm, các nam nhân ở đông phòng, các nữ nhân ở tây phòng. Mặc dù thanh âm nghe không rõ ràng lắm, cũng biết những người kia đang khuyến khích Sở Lệnh Tuyên uống rượu.
Sau khi ăn xong, lại nghỉ ngơi một hồi, Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên mới cáo từ về nhà.
Trần Thế Anh còn dặn dò Trần A Phúc: "Về phủ Định Châu, thì về nhà mẹ đẻ một chuyến, cha và con trò chuyện thêm."
Hôm nay nhiều người, hắn cũng ngại nói chuyện lâu cùng khuê nữ.
Sau khi Trần A Phúc xuất giá, hình như đối với Trần Thế Anh, thậm chí là Giang thị, tình cảm đều càng đậm một chút. Nàng gật đầu đáp ứng.
Sở Lệnh Tuyên uống rượu có chút nhiều, hắn không cưỡi ngựa, cũng ngồi vào xe ngựa Trần A Phúc, mấy người Hạ Nguyệt tiến đến một chiếc xe khác.
Hắn kéo tay Trần A Phúc nói: "Hai ngày nữa rảnh rỗi, chúng ta liền mời đường huynh A Ngọc của nàng, còn có người một nhà Dương Minh Viễn ăn một bữa cơm." Ngẫm lại còn nói: "Liền mời ở đại tửu lâu nồi lẩu Hồng Vận, lại dẫn nàng xem một chút kinh thành phồn thịnh giàu có và đông đúc."
Không để Trần A Ngọc cõng lên kiệu hoa, trong lòng Trần A Phúc vẫn luôn không dễ chịu, từng nhắc tới nhiều lần cùng Sở Lệnh Tuyên.
Sở Lệnh Tuyên khuyên nàng: "Nhạc phụ nhạc mẫu an bài như vậy cũng bình thường, mặc dù tộc huynh Trần gia nàng chưa quen thuộc, nhưng dù sao có liên hệ máu mủ. Bọn họ từ sâu thẳm trong nội tâm không muốn công nhận quan hệ của nàng và A Ngọc là huynh muội, về tình cũng có thể tha thứ."
Trần A Phúc nghe Sở Lệnh Tuyên nói, quả thật lông mày nhướn lên, cười đến thấy răng không thấy mắt, nói: "Được, thiếp cũng thật sự có chút nhớ nhung bọn họ." ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Cười xong, lông mày lại vặn thành một đống, buồn bã thở dài nói: "Đại gia, ngày mai sẽ phải đi phủ công chúa, làm sao bây giờ, thiếp không muốn đi, một chút cũng không muốn đi."
"Ta cũng không muốn đi." Sở Lệnh Tuyên thở dài, rỉ tai nói cùng nàng: "Nhưng nhất định phải đi, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Nhịn một chút đi, thời gian chỉ nửa ngày. Có cha ta ở đó, còn có tam thẩm bồi, ta lại nghĩ biện pháp kéo Thụy Vương đi, nữ nhân kia trừ trên miệng có thể chiếm chút tiện nghi ra, không làm gì được nàng." Thấy Trần A Phúc có một chút mơ hồ, lại cười nói: "Thụy Vương chính là Thất hoàng tử."
Trần A Phúc cười. Người kia còn thiếu mình một cái đại nhân tình, sẽ phải giúp nàng.
Về phủ, Sở Lệnh Tuyên trực tiếp bị lão hầu gia gọi đi tiền viện.
Trần A Phúc rửa mặt xong, nói muốn nghỉ ngơi, xua hết hạ nhân ra ngoài, còn khóa cửa lại.
Lý ma ma có chút không rõ, Hạ Nguyệt cười nói: "Đại nãi nãi trước khi thành thân lúc nghỉ ngơi đều như vậy, nàng không thích người khác quấy rầy."
Trần A Phúc lên giường, bỏ la trướng xuống, trực tiếp tiến vào không gian.
Kim Yến Tử đang nằm trên mặt đất, mở rộng cánh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, đầu lưỡi trắng nõn nà còn đang khẽ rung động, ngay cả lông ngắn trên đầu đều dựng lên.
Hết chương 309.