Giang thị nhìn nhìn Trần Vũ Huy, hỏi: "Huy nha đầu, con ngã bệnh sao? Nếu như không thoải mái, trở về nghỉ ngơi đi, lại thỉnh đại phu đến khám bệnh bắt mạch cho con."
Trần Vũ Huy vội vàng nói: "Bẩm mẫu thân, nữ nhi rất tốt." Nói xong, cưỡng chế khó chịu trong lòng, vẻ mặt cũng trầm tĩnh lại.
Mọi người nói cười một trận, liền đi phòng khách ăn cơm.
Ra cửa chính phòng, Giang thị dừng lại bước chân, cười gọi Trần Vũ Huy nói: "Huy nha đầu, ta đã nói với ngươi..."
Trong sảnh xếp đặt hai bàn, Trần Thế Anh, Sở Lệnh Tuyên, Trần Vũ Lam một bàn, Giang thị dẫn mấy vị cô nương một bàn. Đều là người một nhà, cũng không cách bình phong.
Mọi người ngồi xuống, Trần Thế Anh nhìn thấy chỉ có Giang thị đi tới, hỏi: "Huy nhi đâu? Mau để cho nó đến, con rể cùng Phúc nhi cơm nước xong còn vội vã gấp rút lên đường."
Giang thị cười nói: "Vừa rồi đầy tớ đến báo, nói mẹ chồng có việc tìm Huy nha đầu, thiếp liền để cho nàng đi rồi, chúng ta ăn trước đi."
Trần Thế Anh nghe gật đầu, cầm đũa trước nói: "Ăn đi."
Mọi người mới cầm lấy đũa ăn cơm. Trần Thế Anh và Sở Lệnh Tuyên còn uống một chút rượu, bởi vì Sở Lệnh Tuyên phải cưỡi ngựa, cũng không uống nhiều.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên cáo từ, trực tiếp tiến đến cửa thành.
Hai người Trần A Phúc đi rồi, Giang thị lại đuổi mấy… con gái khác đi, mới nói với Trần Thế Anh: "Lão gia, Huy nha đầu người lớn lòng lớn, trước xuất giá phải trông chừng kỹ nó, vạn lần đừng nháo ra chuyện. Nếu không, chính là hại mấy hài tử phía dưới." Nói xong, đúng là đỏ mắt lên.
Trần Thế Anh sững sờ, hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Giang thị nói: "Lão gia không biết là Huy nha đầu vừa rồi ngôn ngữ rất không thỏa đáng sao?"
Trần Thế Anh suy nghĩ một chút, mặt trầm xuống, nói: "Phu nhân là sợ Huy nhi làm ra chuyện thất đức?"
Giang thị nhìn ra Trần Thế Anh cực mất hứng, nghĩ tới Trần Vũ Huy cũng là con gái ruột của hắn, không tốt nói nàng ta quá không chịu nổi, làm hắn không còn mặt mũi. Vội nói: "Lão gia một lòng nhào vào trên công vụ, không biết rõ cong cong quẹo quẹo bên trong. Thiếp thường nghe nói một vài thứ nữ bên trong cổng lớn, vì leo lên hôn sự cao, làm ra chuyện không chịu nổi. Thiếp cũng không xác định Huy nha đầu sẽ không thật sự làm như vậy, nhưng đề phòng một ít, đối với nó, đối với mấy đứa nhỏ khác, lúc nào cũng tốt."
Trần Thế Anh gật đầu nói: "Rất đúng. Mặc kệ nó thật sự có ý nghĩ này hay không, phu nhân đều phải trông chừng nó kỹ ..."
Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên đi đến ngoài thành, Lý Hiên cùng một nhà Vương Thành đều chờ ở nơi đó rồi.
Trần A Phúc để Vệ ma ma ôm Lý Hiên đi đến trong xe ngựa của mình, tiểu tử đã ngủ ở trong lòng Vệ ma ma. Kim Yến Tử vẫn luôn treo ở trên vạt áo Lý Hiên chứng kiến Trần A Phúc đến, chít chít kêu lên: "Con đi bên trong cánh rừng xem một chút thiên địa rộng lớn, trở về lại đi xem thối Đại Bảo cùng Tiểu Yên Yên."
Hắc quang chợt lóe, xông lên tận trời.
Sắp tới hoàng hôn, một đội xe ngựa cuối cùng đi đến trên đường nhỏ Thượng Thủy thôn. Người trong xe đều vén màn xe lên, dõi mắt nhìn một chỗ hai tiểu viện tam cái sân lớn nhất.
Vương Thành nghe La Nguyên ngoài xe nói, chỗ tiểu viện phía bắc là Lộc Viên, một nhà tỷ tỷ liền ở đó. Hắn nhịn không được khóc lên, tiếng khóc lớn đến Trần A Phúc ngồi bên trong một chiếc xe phía trước cũng có thể nghe thấy, nước mắt nàng cũng ngậm trong vành mắt.
Lúc này, bầu trời bay tới hai con vẹt một lớn một nhỏ, chúng nó lượn vòng một vòng ở trên không vài chiếc xe ngựa, một con lao xuống, chui vào trong xe ngựa Trần A Phúc. Chúng nó bò tới trên đùi Trần A Phúc liền bắt đầu khóc nỉ non, một thanh âm là Đại Bảo, một thanh âm là Sở tiểu cô nương, mấu chốt thanh âm còn đều là khàn khàn. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
"Hu hu hu, di di, phụ thân..."
"A... A... A, mẫu thân, mẫu thân..."
Nghe được hai tiếng khóc này, nước mắt Trần A Phúc rơi xuống. Hai đứa bé kia, ở mình đi rồi, không biết khóc thành cái dạng gì.
Nàng một tay ôm một đứa, khuyên giải chúng nó: "Được rồi, được rồi, hai tiểu bảo bối, không phải là ta trở về sao?" Chứng kiến Lý Hiên cùng Vệ ma ma đang ngơ ngác nhìn nàng, dùng khăn lau nước mắt nói: "Đây là hai con vẹt nhà ta, nhỏ gọi Thất Thất, lớn gọi Hôi Hôi."
Rồi giới thiệu Lý Hiên với Thất Thất cùng Hôi Hôi: "Xem một chút, nhà ta lại thêm một người thành viên mới, hắn gọi Tiểu Hiên Hiên."
Thất Thất và Hôi Hôi đều dừng lại kêu khóc, ngẩng đầu kêu lên: "Cái gì? Không nghe rõ."
Trần A Phúc còn nói được chậm một chút: "Tiểu - - Hiên - - Hiên."
Hai đứa nó lập tức kêu lên: "Tiểu Hiên Hiên, Tiểu Hiên Hiên, Tiểu Hiên Hiên..."
Vệ ma ma cả kinh miệng há hết cỡ, Lý Hiên cũng sững sờ nhìn chúng nó.
Lúc này, xe ngựa đã đến rừng cây nhỏ cách Đường Viên không xa, nhìn thấy Vương thị và Trần Danh cùng nhau chạy ở trước nhất, A Lộc dắt Đại Bảo cùng Sở Hàm Yên theo sát phía sau, đón xe ngựa chạy tới.
Vương thị mấy ngày hôm trước liền được thư Trần A Phúc phái người đưa về, nói tìm được Vương Thành cữu cữu, đại khái ngày hai mươi tám hồi hương. Bà liền kích động đến ngày ngày khóc, hận không thể lập tức nhìn thấy đệ đệ.
Hôm nay, bắt đầu từ buổi sáng, bà đợi ở trên con đường nhỏ nơi này. Bữa cơm trưa chỉ về Lộc Viên ăn một miếng, lại tới tiếp tục chờ, liên tục đợi đến ngày gần hoàng hôn, cuối cùng nhìn thấy đại đội xe ngựa lái tới bên này. Mấy người hài tử Đại Bảo cùng A Lộc, Sở tiểu cô nương, chính là ở sau khi Đại Bảo bọn họ tan học, mới đến đi theo Vương thị cùng nhau chờ.
Xe ngựa ngừng lại, bọn người một nhà Vương Thành cùng Trần A Phúc xuống xe.
Vương Thành biết rõ người chạy trước tiên nhất định là tỷ tỷ, cũng khóc chạy bộ tiến ra đón.
Vương Thành chạy đến trước mặt Vương thị thì dừng lại, hai người đều ngơ ngác nhìn đối phương vài lần. Mặt mày tương tự, vừa nhìn chính là tỷ tỷ (đệ đệ) chờ đợi đã lâu. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Vương thị vươn tay vuốt ve gò má Vương Thành khóc ròng nói: "Đệ là tiểu đệ của tỷ, đệ là Thành tử?"
Vương Thành khóc ròng nói: "Tỷ, đệ là tiểu đệ, đệ là Thành tử, đệ vẫn nhớ tỷ tỷ gọi tiểu đệ của ta, đệ vẫn nhớ khuê danh của tỷ tỷ gọi Quyên Nương, không bao giờ cũng chưa từng quên."
Vương thị nghe, ôm Vương Thành gào khóc lên, Vương Thành ôm Vương thị thất thanh khóc nức nở. Người bên cạnh cũng đều lau nước mắt.
Vương thị khóc một trận, lại nâng mặt Vương Thành khóc ròng nói: "Tỷ tỷ ngày ngày nhó đệ trông mong đệ, hôm nay cuối cùng trông mong trở về, tỷ tỷ cũng có mặt đi gặp nương rồi."
Vương Thành chỉ biết khóc càng không ngừng kêu "Tỷ".
Khi Vương thị chứng kiến Vương Thành chỉ còn lại một ngón cái gần nửa bàn tay, khóc đến lợi hại hơn: "Tiểu đệ đáng thương, đệ đến tột cùng gặp cái gì, như thế nào biến thành dạng này..."
Vương Thành khóc ròng nói: "Tỷ tỷ đừng khổ sở, đây là bị thương mười mấy năm trước, đã không đau ..."
Trần A Phúc bị hai "Tiểu gánh nặng" ôm khóc, muốn đi khuyên nhủ Vương thị căn bản không thoát thân được. Sở Lệnh Tuyên rất bi thương đứng ở một bên, kêu nửa ngày "Khuê nữ", người ta cũng không để ý hắn, chỉ biết là ôm Trần A Phúc khóc lớn.
Đặc biệt là Đại Bảo, khóc đến thương tâm giống như Vương thị cùng Vương Thành. Càng không ngừng nói: "Mẫu thân, sao giờ người mới trở về, nhi tử ngày ngày nhớ người, cho rằng người không cần con nữa, cho rằng người gả cho người khác, liền vĩnh viễn không cần con ..."
Trần A Phúc chỉ đành giải thích: "Nương không sẽ không cần con, con cũng nhớ nhi tử..."
Hết chương 333.