Vương thị thấy Trần Vũ Lam lớn lên có chút giống Trần Thế Anh thời điểm niên thiếu, cử chỉ lại thỏa đáng, có vài phần phong thái Trần Thế Anh năm đó, liền đỏ mắt lên. Nói: "Đứa bé ngoan, mau đứng lên."
Cảm thấy lúc này nên cho hắn một cái lễ ra mắt, nhưng bà không nghĩ tới Trần Thế Anh sẽ để cho nhi tử mình đến, càng không nghĩ tới hắn sẽ hành đại lễ như thế, cho nên căn bản cũng không chuẩn bị lễ ra mắt, nghẹn đến mặt đều có chút đỏ. Đột nhiên nghĩ đến, mấy ngày nay mình bởi vì nghĩ khuê nữ nghĩ đến tâm thần bất an, nên vẫn đang làm châm tuyến, trong đó có một cái hà bao là làm cho Đại Bảo, đặc biệt tinh xảo. Bà liền đi trong phòng lấy hà bao ra, đưa cho Trần Vũ Lam cười nói: "Đứa bé ngoan, đây là đại cô tự mình làm, đừng ghét bỏ."
Trần Vũ Lam tiếp nhận hà bao cười nói: "Thật là đẹp mắt. Nghe cha con nói, tay đại cô vô cùng khéo, quả thật." Sau đó, rất yêu thích treo ở trên đai lưng.
Sau đó, hắn lại trình cho Trần Thực một danh mục quà tặng, Giang thị đưa một chút lễ vật cho nhà Trần Thực và nhà Trần Danh. Kể cả vải vóc, thức ăn, đồ dùng học tập.
Trần Thực kích động đến không thôi, lễ vật không liên quan giá cả thế nào, nhưng đây là nhà Tri phủ đại nhân đưa lễ đó.
Trần A Phúc từ đáy lòng cảm thấy hài tử này được dạy bảo rất tốt, Giang thị cũng biết làm người. Nàng ấy như thế, Trần Thế Anh sẽ càng thêm cảm kích nàng rộng lượng hiền lành, hết thảy xuất phát từ trượng phu, xoa dịu quan hệ giữa hắn cùng Vương thị, Trần A Phúc đồng thời, cũng có thể đền bù một chút ảnh hưởng hư hỏng Trần lão thái bà tạo thành.
Trần Thế Anh gấp rút chính vụ, trong nhà đều là Giang thị lo liệu, kể cả dạy bảo hài tử. Trần Vũ Tình và Trần Vũ Lam đều là từ nhỏ lớn lên ở trong sân Giang thị, cũng đều mười tuổi mới chuyển ra. Đặc biệt là Trần Vũ Lam, mặc dù ở ngoại viện, một ngày ba bữa cơm sẽ về chính viện dùng. Trần Vũ Huy cùng Trần Vũ Hà là theo từng người di nương lớn lên, bởi vì lão phu nhân thích trưởng tôn nữ, Trần Vũ Huy còn sẽ thường xuyên ở tại Hằng Thọ Viện bồi lão phu nhân, đi theo hai người ác, cho nên còn nhỏ tuổi liền học được ác độc như vậy. Trần Vũ Hà lớn lên ở bên cạnh Lục di nương, nhưng bởi vì Lục di nương vốn là nha đầu của Giang thị, hai người quan hệ rất tốt, Giang thị cũng sẽ quản Trần Vũ Hà một chút, cho nên đứa bé kia không tồi.
Trần A Phúc có chút buồn bực, Giang thị hiền lành rộng lượng như vậy, cũng là nữ nhân thông minh, vì cái gì không dành thời gian dạy dỗ Trần Vũ Huy chứ? Nàng ta đến cùng cũng là con gái ruột Trần Thế Anh. Có lẽ, Trần gia còn có nội tình mà mình không biết rõ.
Trần A Phúc lại để cho Đại Bảo ở trong lòng đi làm lễ chào hỏi cho Lam cữu cữu, nhưng Đại Bảo một mực treo ở trên người Trần A Phúc không xuống, cậu vùi đầu ở trên bờ vai nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt bên tai nàng, ai cũng không để ý. Còn không thỉnh thoảng lại khóc sụt sùi gọi "mẫu thân", rất sợ nàng lại rời đi.
Truy Phong và Thất Thất, Hôi Hôi cũng không rời khỏi xung quanh Trần A Phúc, nhưng chúng nó rất có tự hiểu biết lấy mình, biết rõ không tranh được tiểu chủ nhân, Truy Phong thì tùy lúc đi theo bên chân Trần A Phúc ngửi ống quần, Thất Thất và Hôi Hôi là đứng ở trên lưng Truy Phong ngẩng đầu gọi "mẫu thân" theo Đại Bảo. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Thấy bọn nó dạng này, người một bên đều cười to không thôi, kể cả Trần Vũ Lam.
Chỉ có Kim Yến Tử không đi tham gia náo nhiệt, nó đứng ở trên cửa sổ nhìn một màn này, cảm thấy mấy đứa này thật sự là quá ngây thơ.
Trần Thực lại giữ Trần Vũ Lam ở nhà ăn bữa cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Đại Bảo thân mật đủ cùng Trần A Phúc mới đi gặp lễ cho Trần Vũ Lam, gọi: "Cậu Lam."
Trần Vũ Lam hếch bộ ngực nhỏ, tựa như một tiểu đại nhân cười nói: "Cháu ngoại trai ngoan, phải học tập thật giỏi, về sau nếu như trên học nghiệp có vấn đề, liền đến hỏi cậu, cậu không hiểu, còn có thể hỏi ông ngoại con cha của cậu." Nói xong, từ trong tay gã sai vặt tiếp nhận một cái ống đựng bút ngọc bích đưa cho cậu.
Sau đó, Trần Vũ Lam đứng dậy cáo từ. Kỳ thật, hắn còn muốn chơi thêm một chốc lát, hắn thích hai con vẹt đáng yêu cùng đại cẩu, chỉ là nương hắn phân phó sau khi hắn ăn cơm xong thì lập tức trở về nhà.
Trần A Phúc dắt Đại Bảo đưa hắn đến ngoài cửa, nói: "Đệ đệ phải hiếu kính phụ thân cùng mẫu thân, nếu có thời gian, liền đến nông thôn Phúc Viên chơi..."
Đại Bảo cũng nói: "Cậu Lam, nhà con chơi rất vui vẻ, có thật nhiều đồ chơi vui mà Định Châu phủ cũng không có."
Trần Vũ Lam nghe thì rất mong đợi, cười nói chờ lễ mừng năm mới được nghỉ dài hạn thì tranh thủ đi, lại để cho Trần A Phúc về sau mang Đại Bảo đi trong nhà trụ nhiều hơn.
Bởi vì Trần A Phúc trở về, Trần Danh và Vương thị lại vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày mai sẽ hồi hương. Trần A Lộc còn ở nhà, bọn họ không yên tâm.
Tằng thẩm lại lặng lẽ nói cùng Trần A Phúc, Tằng Song vẫn là mua cửa hàng kia lại , hiện đang trùng tu, là Sở đại nhân kêu La quản sự đưa bạc.
Trần A Phúc gật đầu. Nếu như lúc trước mình chẳng phải ương ngạnh, trước mượn ít bạc chỗ Đường Viên, có lẽ cũng sẽ không làm ra chút chuyện này đi? Thật sự là thiên ý trêu người, thời gian không đến mười ngày, trên người mình thế nhưng phát sinh nhiều chuyện như vậy. Còn muốn trở lại trước đó, là không thể được rồi.
Trước cơm tối, Sở Lệnh Tuyên mang Sở Hoài đột nhiên đến. Bọn họ mặc nhung trang, vừa nhìn chính là từ trong quân doanh trực tiếp tới nơi này.
Sở Lệnh Tuyên nhìn Trần A Phúc vài lần, thấy trạng thái của nàng rất tốt, lại không gầy, tim mới thả vào trong bụng. Hắn cười cười với nàng, ôm quyền với Trần Danh cùng Vương thị, Trần Thực, khom người hô: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, Tam thúc."
Hắn xưng hô như vậy khiến cho Trần A Phúc đỏ mặt, người này, nào có sốt ruột như thế.
Trần Danh và Vương thị trước ngẩn người, cũng không nghĩ tới hắn sẽ xưng hô với mình như vậy. Nhưng phản ứng kịp rồi, hai người vốn là cởi ra nghi hoặc. Đặc biệt là Vương thị, càng nhìn Sở Lệnh Tuyên càng thích, ngay cả tiếng cười ha ha cũng liên thanh rồi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Khách quý tới cửa, khiến cho Trần Thực từng trải việc đời cũng bối rối không thôi, mau chóng để cho Trương thị dẫn mấy người Trần A Mãn cùng Tằng thẩm nhi nấu cơm làm thức ăn.
Trần A Phúc cũng thẹn thùng cùng ra ngoài bận rộn.
Trong phòng bếp đã chen lấn người làm, Trần A Phúc liền cùng Trần A Mãn ngồi ở trong sân cắt rau.
Trần A Mãn liếc nhìn thượng phòng, nói vào lỗ tai Trần A Phúc: "A Phúc tỷ, tỷ thật có phúc khí. Không nghĩ tới, Tri phủ đại nhân dĩ nhiên là sinh phụ của tỷ, tỷ dĩ nhiên là thiên kim đại tiểu thư. Còn có nha, đại quan như Sở đại nhân, lớn lên lại tuấn tú như vậy, còn để tâm với với tỷ như thế. Ông trời ơi, hai người là một đôi, là chân tướng những tài tử giai nhân trong kịch diễn đó."
Trần A Phúc bị chọc cười, nói: "Không nói gạt muội, mấy ngày nay, tỷ cũng giống như là đang nằm mộng nha. Kỳ thật, chao ôi..." Nàng không nói tiếp, đây không phải là đường nàng muốn đi, nàng không biết rõ con đường phía trước sẽ như thế nào. Mặc dù nàng cùng Sở Lệnh Tuyên đính hôn, dường như một hai trưởng bối Sở gia cũng thật thích mình. Nhưng mà, vào hầu môn sâu như biển, nàng đặc biệt sợ hãi, sợ ngay cả tự do của mình đều khống chế không được...
Trần A Mãn nhìn Trần A Phúc đang nhìn bầu trời ngẩn người, buồn bực nói: "Tỷ có hôn sự tốt như vậy, sao còn phải thở dài chứ?"
Cơm tối làm xong rồi, bàn nam nhân xếp đặt tại sảnh phòng thượng phòng, Sở Lệnh Tuyên do Trần Danh, Trần Thực ăn cùng ở trong này. Còn dư lại nữ nhân hài tử ăn ở Đông Sương.
Sau khi ăn xong, Sở Lệnh Tuyên muốn đi. Lúc này, bọn người Trần Danh ngầm hiểu lẫn nhau tiễn hắn vào trong viện liền trở lại phòng. Mà Trần A Phúc dắt Đại Bảo đưa hắn tới cửa, hai người đứng ở trong cửa nói chuyện.
Hết chương 243.