Đảo mắt đến tháng chạp. Buổi chiều mùng sáu hôm nay, bên ngoài cuồng phong gào thét, bão tuyết bay tán loạn, trong trắc phòng sườn đông lại ấm áp như xuân, tiếng cười đùa không ngừng.
Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi tiếp tục vịn tay đứng ở trong giường nhỏ, trong miệng lầu bầu lẩm bẩm nói nói vài từ, còn bất chợt nhìn mẫu thân cùng tỷ tỷ cười ngây ngô ha ha. Miệng há lớn, một sợi ngân tuyến liền sẽ theo khóe miệng chảy xuống.
Sợ hai tiểu ca không biết nặng nhẹ đụng Trần A Phúc, ở trong phòng phía đông đặc biệt xếp đặt một cái giường nhỏ mang tay vịn, hai tiểu ca không đi đường đang ở bên trong chơi.
Sở Hàm Yên ngồi ở bên ngoài giường nhỏ đùa với đệ đệ, thấy bọn họ chảy nước miếng, sẽ dùng khăn giúp bọn họ lau sạch sẽ. Bọn họ ôm cùng một chỗ đánh nhau, nàng lại sẽ cẩn thận nói chuyện khuyên bảo, tách bọn hắn ra.
Cô gái nhỏ, tuyệt đối là một tỷ tỷ tốt hiếm có.
Trần A Phúc ngồi ở trên giường gạch ấm áp dỗ dành, trong miệng nói đùa cùng Vương thị, ánh mắt lại vẫn nhìn ba đứa bé, trong lòng đầy tràn dịu dàng.
Bên ngoài gió càng lớn, thổi trúng cánh cửa sổ. Tim nàng lại níu thật chặt, không biết Sở Lệnh Tuyên như thế nào rồi. Còn có Bụi, bà ở trên núi, sẽ càng thêm rét lạnh đi?
Tại loại thời tiết hỏng bét này, nàng càng ấm áp, lại càng nhớ đến trượng bôn ba vất vả phu ở bên ngoài cùng Bụi tu hành ở trong am.
Đột nhiên, Trần A Phúc cảm thấy bụng đau đớn một trận. Kêu lên: "Ai da, bụng đau quá."
Vương thị gấp đến độ vội đứng lên, nói: "Hẳn là muốn sinh, mau, nhanh đi gọi bà mụ."
Lý ma ma vội vàng đi tới, mặc vào kiện áo choàng lớn bông vải cho Trần A Phúc, mấy người đỡ nàng đi một căn sương phòng hậu viện.
Mấy ngày này là ngày dự sinh của Trần A Phúc, nên chuẩn bị đều chuẩn bị tốt, hai bà mụ cũng vào trung tuần tháng trước liền được mời vào trong phủ.
Bởi vì lần trước sinh hai tiểu ca lưu lại bóng ma cho Sở tiểu cô nương, nàng vừa nghe nói mẫu thân muốn sinh, liền khóc lên. Sợ hù dọa đệ đệ, không dám khóc thành tiếng, còn quay đầu đi lau nước mắt.
Nàng muốn cùng đi hậu viện, bị Hoàng ma ma khuyên lại, nói: "Tỷ muội không cần đi. Ngài đi, ca nhi cũng sẽ cùng đi qua, hù dọa bọn họ thì làm sao? Yên tâm, đại nãi nãi sẽ không sao."
Chứng kiến hai tiểu ca bởi vì mẫu thân đột nhiên đi mà méo miệng muốn khóc lại không khóc, nước mắt lởn vởn ở trong hốc mắt, nghẹn ngào nói: "Đệ đệ chớ khóc, mẫu thân sinh muội muội hoặc là đệ đệ cho chúng ta."
Bào thai này sinh tương đối dễ dàng, Trần A Phúc cũng không bị tội lớn. Cuối giờ Thân buổi chiều ngày hôm trước phát tác, đầu giờ dần ngày hôm sau liền sinh hạ. Sinh là một khuê nữ trắng béo xinh đẹp, bảy cân tám lượng. Tên là Sở Hầu gia lấy trước đó, gọi Sở Hàm Ngọc.
Tiểu Ngọc Nhi lớn lên vô cùng xinh đẹp, da thịt trơn bóng như trân châu hồng phấn vậy, mắt hạnh to to, cái miệng nhỏ nhắn tựa như cánh hoa. Có lẽ dinh dưỡng quá tốt, đầu tóc dài tận tai. Bởi vì quá béo, cái mũi nhỏ tỏ ra có chút tẹt.
Cho dù vừa sinh ra, vẫn có thể nhìn ra giống như Trần A Phúc thật nhiều, bộ phận từ mũi trở xuống như Trần A Phúc, nhưng con mắt như Sở Lệnh Tuyên, cũng chính là Bụi. Có thể n nói hư thế, cô gái nhỏ lấy chỗ tốt nhất của cha mẹ.
Không nói Trần A Phúc cùng mấy người hài tử thích yêu thích không buông tay, mà ngay cả lão hầu gia không chào đón chắt gái lắm nhìn thấy, cũng thích muốn chết. Ông cười nói với Trần Thế Anh và Trần Danh: "Cái tên của cháu dâu lấy thật hay, A Phúc, quả thật là đứa có phúc. Thành thân không đến hai năm, liền trai gái song toàn, còn có sinh song thai con trai."
Trần Danh cười hắc hắc thẳng gật đầu, cái tên này lúc trước là hắn đặt, hy vọng hài tử có phúc. Khi đó hắn cho là thân thể đổ nát của mình không có hài tử thân sinh, vậy A Phúc chính là hậu nhân duy nhất của hắn. Không nghĩ tới A Phúc thật là có phúc, không chỉ có đại phúc cho chính nàng, còn mang đến phúc khí cho trong nhà, cũng mang đến A Lộc cho hắn.
Trần Thế Anh liền lại càng không cần phải nói, vốn đã thích Trần A Phúc, bây giờ nhìn đến cháu gái ngoại giống mình như thế, quả thực thích đến trong lòng đi. ChieuNinh:{\}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Hài tử này thật như ngọc tựa như châu, lấy hết ngàn vạn sủng ái tại một thân.
Vì nhìn nhiều muội muội một cái, Trần Đại Bảo, Lý Hiên, Sở tiểu cô nương ngay cả đi học đều không muốn đi. Đặc biệt là Lý Hiên, miệng đều toét đến sau lỗ tai, chỉ cần nghe ai khen Tiểu Ngọc Nhi xinh đẹp, đáng yêu, nhóc liền mỹ đến vò đầu bứt tai, tay cũng không biết nên để vào đâu.
Hai tiểu ca thì tiếp tục vịn giường nhỏ muội muội nhìn đăm đăm xem muội muội, gấp gáp đứa này lôi kéo đứa kia.
Sở Lệnh Trí cũng cao hứng, đứng ở cửa nói: "Tiệc tắm ba ngày của cháu gái nhỏ, nương đệ nhất định sẽ đến."
Trần A Phúc nghe một chút tiếng rít bên ngoài, nói: "Cái thời tiết này, tam thẩm cũng không nên đến, rất dễ gặp nạn."
Sở Lệnh Trí chắc chắc nói: "Vì xem Tiểu Ngọc Nhi, nương đệ không sợ chịu tội."
Bởi vì Sở Lệnh Tuyên không ở nhà, ngày tắm ba này thiên Sở gia không có xử lý lớn, chỉ thỉnh mấy nhà thân thích cùng bằng hữu.
Lệnh Trần A Phúc không nghĩ tới là, mới vừa đưa khách nhân đi không lâu, Sở tam phu nhân thật chạy đến rồi. Cùng nhau đến với nàng, còn có Sở tam gia Sở Lệnh An.
Thê tử Thẩm thị Sở Lệnh An bốn tháng trước cũng sinh một khuê nữ, gọi là Sở Hàm Chi.
Khi đó, vợ chồng Thụy Vương vừa vặn đến phủ Định Châu, Sở Lệnh Tuyên không có thời gian đi kinh thành chúc mừng. Trần A Phúc lớn bụng, cũng không thể nào đi. Lần này tam gia lại đây ăn tiệc tắm ba ngày hài tử đại phòng, khẳng định trong lòng nhị phu nhân Lý thị lại không thoải mái đi?
Sở tam phu nhân đi vào phòng phòng, cởi xuống áo choàng lông chồn, ở chậu than xua đi hàn khí trên người.
Sở Lệnh Trí đến hành lễ cho nàng, liền kéo tay áo nàng nói: "Quả thật như nhi tử đoán, cháu gái của ngài có thể diện hơn nhi tử của ngài. Ngài chưa từng có đặc biệt đến thăm qua nhi tử, lại sẽ đến xem cháu gái."
Sở tam phu nhân mừng rỡ, mò tóc để chỏm của hắn nói: "Mi là tiểu tử, lại là trưởng bối, sẽ không ăn dấm chua của cháu gái đi?"
"Đương nhiên sẽ không, nhi tử nói đùa, Tiểu Ngọc Nhi vô cùng đáng yêu, chúng ta đều thích nàng." Sở Lệnh Trí lại nói.
Đại Bảo cùng Sở tiểu cô nương, Lý Hiên đều lại đây hành lễ cho tam phu nhân.
Tam phu nhân cười gật gật đầu, lại nhìn Trần Đại Bảo thêm vài lần. Nàng ba năm trước đây cũng nhìn qua cậu, thế nhưng lúc đó nàng không biết rõ cậu là đường đệ tiểu thập nhất của mình, chưa từng có chú ý cậu nhiều. Nghe tiểu thập vừa gọi nàng là "Tam nãi nãi", cảm thấy vô cùng có cảm giác vui vẻ. Quan hệ đường tỷ đệ, đột nhiên bị gọi thành đường tổ tôn. Ngẫm lại Vinh Chiêu, quan hệ chị em ruột, sững sờ thành kế tổ tôn. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Tam phu nhân xua tan hàn khí, tiến vào phòng ngủ.
Trần A Phúc ngồi dậy cười nói: "Tam thẩm, người đến thật?"
Tam phu nhân cười khanh khách nói: "Vậy còn có giả, cháu nghĩ rằng ta nói giỡn sao." Lại nó: "Ngày hôm qua sáng sớm liền lên đường, hiện tại mới chạy đến."
Tam phu nhân từ trên giường nhỏ ôm Tiểu Ngọc Nhi dậy. Tiểu Ngọc Nhi được gấm vóc tiểu hồng bị bao lấy, đang ngủ ngon, bị người ôm dậy cũng không thanh tỉnh. Bé con chu mỏ một cái, thế nhưng kéo ra một nụ cười lúm đồng tiền, giống như đang làm mộng đẹp.
Tam phu nhân càng ưa thích, cúi đầu hôn khuôn mặt bé con một cái, lại vùi mặt ở trên ngực nhỏ của bé ngửi một cái, cười nói: "Ai da, hài tử động lòng người biết bao, thật xinh đẹp, thật là thơm. Làm sao bây giờ, ta đều muốn mang nó trở lại kinh thành tự mình nuôi."
Hết chương 463.