Một buổi chiều mấy ngày sau, Trần A Phúc mặc một bộ bối tử bông vải nửa cũ mới ngồi ở trên giường, nàng đang dạy hai tiểu ca đắp xếp gỗ, Sở tiểu cô nương ở một bên học bện dây cùng Lý ma ma.
Có lẽ phát dục thời thơ ấu ảnh hưởng, các đốt ngón tay của tiểu cô nương lúc nào cũng không tính rất linh hoạt, Trần A Phúc liền để cho nàng bện dây luyện tập đốt ngón tay nhiều chút.
Hiện tại thời tiết đã có chút ấm áp, trong phòng chỉ đốt một chậu than, ngay cả giường đều không có thiêu. Trên giường gạch trải đệm giường thật dày, ngồi ở phía trên một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Trần A Phúc cùng tiểu cô nương thỉnh thoảng bị hai tiểu ca chọc cho cười khanh khách không ngừng.
Lúc này, bà tử ngoại viện trình lên một cái thiệp Trấn Nam Hầu phủ, nói Mã đại phu nhân quản gia phu nhân Hầu phủ buổi sáng ngày mai sẽ đến thăm đại tỷ nhi Sở gia, cùng đi còn có đại tỷ nhi Mã gia tam nãi nãi Mã Đại cữu, cùng với biểu tỷ Mã tứ cô nương.
Trấn Nam Hầu phủ, chính là nhà mẹ đẻ Mã Thục phi.
Trần A Phúc nhăn nhíu mi, bọn họ vẫn đến rồi. Nàng nói với tiểu cô nương: "Người Mã gia buổi sáng ngày mai muốn đến thăm con, con liền không cần đi học."
Bên trong Hầu phủ thỉnh một vị lão tiên sinh chuyên môn dạy Sở tiểu cô nương.
Tiểu cô nương gật gật đầu, lại tiếp tục bện dây.
Ngày hôm sau, Trần A Phúc ăn mặc cho tiểu cô nương một phen, mặc áo nhỏ xa tanh màu thiên thanh cùng váy dài, áo cộc tay lông chắn gió dệt nổi gấm vóc thạch lựu hồng, viền tay áo cùng mép váy thêu cành hoa mai quấn quanh, bọc nhỏ trên đầu cắm hai cây trâm thỏ ngọc. Cho dù không thượng trang, nhưng tiểu cô nương vẫn xinh đẹp đến không nói nên lời.
Đại khái giờ Tị, một nhóm ba người Mã phu nhân được lĩnh đến Trúc Hiên.
Trần A Phúc dắt tiểu cô nương chờ tại cửa thượng phòng.
Mã đại phu nhân chừng bốn mươi, trang dung tinh xảo, béo gầy thích hợp, được cho là phụ nhân trung niên xinh đẹp. Đi theo phía sau bà là một nữ nhân tuổi gần ba mươi, cùng với một cô nương mười hai mười ba tuổi.
Mã đại phu nhân là cháu dâu Mã Thục phi, biểu tẩu Vinh Chiêu, cũng coi như trưởng bối Trần A Phúc. Trần A Phúc khom gối cười nói: "Mã đại phu nhân."
Mã đại phu nhân trước nhìn nhìn Sở Hàm Yên, liền kéo tay Trần A Phúc cười nói: "Sở Thiếu phu nhân, cảm ơn cô, chăm sóc Yên Nhi được giỏi như vậy."
Trần A Phúc cười nói: "Yên Nhi là nữ nhi của ta, mẹ con chúng ta tình thâm, ta đương nhiên phải đối tốt với con bé." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Mã đại phu nhân nghẹn họng một cái, mặt mũi lại cười tràn đầy thành đống nói: "Đúng nha, có cô mẫu thân dạng này, Yên Nhi thật phúc khí..."
Bà còn chưa dứt lời, Mã tam nãi nãi liền kéo Sở Hàm Yên bắt đầu chảy nước mắt. Nói: "Tỷ muội, con đều lớn như vậy rồi, thật sự là quá tốt rồi, tiểu cô trên trời có linh thiêng cũng có thể nghỉ ngơi rồi."
Mã tứ cô nương cũng kéo Sở Hàm Yên nói: "Biểu muội lớn lên giống cô cô, rất là xinh đẹp." Nói xong, cũng bắt đầu lau nước mắt.
Sở Hàm Yên bị hù dọa rụt rụt ra sau, tay kéo Trần A Phúc càng chặt hơn.
Trần A Phúc nhíu lông mày lại.
Mã phu nhân cũng nhíu mày. Thầm nghĩ, một nhà này vẫn đều là mặt hàng bùn nát rữa không xây được tường, ở nhà liền dặn dò các ả vài lần, phải từ từ mà tính, chậm rãi dụ dỗ tâm tiểu cô nương lại đây, lại làm tốt quan hệ cùng Sở gia... Không trách được Mã thị kia gả cho Sở Lệnh Tuyên một chút tác dụng cũng không có, Hầu phủ bồi đưa nhiều đồ cưới như vậy, vốn là hy vọng ả có thể làm một trợ lực cho công chúa Vinh Chiêu. Kết quả một chút gấp rút không giúp được, chính mình còn còn nhỏ tuổi liền bệnh chết. Đáng tiếc mấy ngàn lượng bạc kia, tiếng vang đều không nghe thấy liền toàn bộ không còn nữa.
Bà ta cưỡng chế lực tức giận nói: "Các ngươi tuy là mợ cùng biểu tỷ ruột thịt của tỷ muội, nhưng lần đầu tiên gặp nhau, cũng không cần hù dọa tỷ muội."
Mã tam nãi nãi vội vàng cười mỉa nói: "Ai da, trách ta. Ta là trông thấy cháu ngoại gái thật cao hứng, cũng không chú ý được nhiều như vậy." Lại nói: "Tỷ muội, ông ngoại, bà ngoại, còn có cậu của con, đều rất nhớ con."
Mấy người tiến vào sảnh phòng, ngồi xuống dâng trà. Sở tiểu cô nương đi dập đầu gặp lễ cho Mã đại phu nhân cùng Mã tam nãi nãi, Mã đại phu nhân từ trên cổ tay lấy xuống đôi vòng tay ngọc bích cho tiểu cô nương làm lễ ra mắt, Mã tam nãi nãi từ trên đầu gỡ xuống một cây trâm dài khổng tước vàng ròng khảm một viên ngọc lục bảo mấy viên ru-bi cho tiểu cô nương làm lễ ra mắt.
Trần A Phúc suy đoán, cây trâm vàng khổng tước kia khẳng định là Mã phủ đưa cho Mã tam nãi nãi, để nàng ta cho tiểu cô nương làm lễ ra mắt. Thời điểm Mã tam nãi nãi gỡ xuống, tay đều có chút phát run, con mắt Mã tứ cô nương cũng rất không nỡ.
Cũng đúng, Mã tam nãi nãi toàn thân cao thấp tất cả đồ trang sức cộng lại, cũng không đáng giá như cây trâm kia.
Trần A Phúc vừa cười từ trên đầu gỡ xuống một cây trâm kim tước cho Mã tứ cô nương làm lễ ra mắt, mới làm cho sắc mặt nàng ta có chút vui mừng.
Trần A Phúc thầm nói, nhà ngoại không lên được mặt bàn lại kiến thức hạn hẹp dạng này, càng không thể để tiểu cô nương tiếp xúc nhiều với bọn họ.
Mấy người quay quanh tiểu cô nương nói chuyện lên. Mã đại phu nhân cùng Mã tam nãi nãi nói mình cùng người nhà nhớ tiểu cô nương như thế nào, như thế nào ngóng trông nàng mau chút hồi kinh.
Trần A Phúc cũng không có khách khí, nói lần đầu tiên mình chứng kiến tiểu cô nương nhìn nàng gầy yếu đáng thương đến như thế nào, nhát gan hướng nội như thế nào. Mình vắt hết óc làm thức ăn cho nàng như thế nào, như thế nào làm cho tính cách nàng thay đổi được hướng ngoại lên.
Trần A Phúc không thể nói tiểu cô nương ngu xuẩn, vậy thì chỉ phải nói nàng gầy yếu.
Mã đại phu nhân nghe mà mặt lúc đỏ lúc trắng, não tối tăm không thôi. Nếu như lúc trước, bà ta chắc chắn sẽ không khách khí với Trần thị. Trần thị này chẳng qua là nữ nhi một quan nhỏ tứ phẩm, nam nhân của mình không chỉ là Hầu gia, còn là quốc cữu gia. Nhưng bây giờ không được, Thục phi nương nương cùng công chúa Vinh Chiêu tự lo không xong, Hầu gia lại theo sai người, bị đính lên nhất đảng Nhị hoàng tử, không được Hoàng thượng chào đón, lại không được thái tử chào đón.
Hầu gia chính là muốn cho bà ta thông qua sợi dây Sở Hàm Yên này, đem quan hệ cùng Sở phủ một lần nữa đi lên.
Mã đại phu nhân dùng khăn lau con mắt nói: "Không dối gạt Sở Thiếu phu nhân, đều là đám ác nô đáng giận, lừa gạt công chúa điện hạ, chúng ta cũng là về sau mới nghe nói chút chuyện này. Ai da, sau khi ta nghe nói, còn đau lòng thật lâu..." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Mã tam nãi nãi đề nghị: "Người lớn chúng ta nói chuyện bọn nhỏ không có hứng thú, Yên tỷ muội mang biểu tỷ con ra ngoài hít thở không khí đi."
Sở tiểu cô nương nhìn Trần A Phúc một chút, Trần A Phúc gật gật đầu với nàng, nàng liền đứng dậy mang Mã tứ cô nương ra ngoài. Hoàng ma ma cùng Diệu nhi là một bước không rời theo sát hầu hạ tiểu cô nương.
Mấy người Mã gia lần đầu tiên đến cửa, Trần A Phúc vẫn lưu lại một bữa cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Mã tam nãi nãi đề xuất để Sở Hàm Yên về nhà ở vài ngày, nói bà ngoại của tiểu cô nương bởi vì nhớ tiểu cô nương nhớ đến phạm bệnh.
Trần A Phúc cười nói: "Yên Nhi mới trước đây bị ác nhân dọa hỏng, lá gan đặc biệt nhỏ. Trừ ra đi theo ta, trước đến giờ sẽ không đơn độc ra ngoài phủ. Đừng nói ở, dù là chơi cũng không được. Cho nên ấy, từ nhỏ đến lớn, trưởng bối trong nhà liền không cho ta thả nàng đơn độc ra ngoài."
Mã đại phu nhân chen lấn ra vui vẻ nói: "Đó là nhà ngoại tỷ muội, lại không phải là nhà người khác, còn sẽ hại nàng hay sao?"
Trần A Phúc khó xử nói: "Nếu không, ta sai người đi ngoại viện hỏi lão hầu gia một chút? Chỉ có lão nhân gia ông đồng ý, ta mới dám thả người."
Vài người Mã đại phu nhân không còn cách nào, chỉ phải đợi người đi ngoại viện xin chỉ thị.
Hết chương 481.