Trên mặt Sở Lệnh Tuyên có chút đỏ ửng, tay lớn dùng sức nhéo nhéo bả vai, sẵng giọng: "Nói bậy. Cuộc đời này, ta chính xác nhất sự là đi biên quan, chuyện may mắn nhất là cưới nàng."
"Phụ thân, mẫu thân, hai người soi gương sao lâu như thế."
Là thanh âm Đại Bảo.
Hai người quay đầu lại, Đại Bảo, Sở Hàm Yên, Lý Hiên đều đến.
"Nha, mẫu thân lại đẹp trở về rồi." Sở Hàm Yên kích động nói, con mắt trừng to nhìn Trần A Phúc không nháy mắt.
Đại Bảo cải chính: "Muội muội nói chưa đúng, mẫu thân vẫn luôn xinh đẹp như thế." Mắt cậu sáng ngời ngời nhìn Trần A Phúc, trong lòng câu, mẫu thân vẫn là đẹp nhất.
Sở Hàm Yên là hài tử thành thật, lại hiểu thưởng thức. Nàng cảm thấy phải nói thật cùng mẫu thân, nhưng nói thật giống như lại không dễ nghe, cũng có chút rối rắm rồi.
Lý Hiên không hiểu nhiều như vậy, chỉ đi theo kêu lên: "Di di, đẹp, đẹp."
Trần A Phúc cùng Sở Lệnh Tuyên đều cười rộ lên.
Trần A Phúc cười nói: "Các con nói đều không sai."
Sở Lệnh Trí tiểu shota mặc dù mới vừa bảy tuổi, nhưng bởi vì hắn là em trai chồng, thì không tốt tiến vào phòng ngủ Trần A Phúc.
Hắn vô cùng thất vọng cha mẹ không tới uống tiệc đầy tháng tiểu chất nhi, hắn nhớ bọn họ. Hắn đứng ở cửa chu môi nói: "Nếu như đại tẩu sinh là hai khuê nữ thơm ngào ngạt, nương đệ cho dù là bận rộn nữa, cũng sẽ dành thời gian tới nơi này, còn sẽ đoạt một khuê nữ trở về nuôi."
Trong cái nhà này, gần như tất cả mọi người đang cao hứng vì Trần A Phúc sinh song sinh tử, chỉ có hắn mất hứng. Bởi vì hắn biết rõ, nếu như là đại tẩu sinh khuê nữ, mẫu thân nhất định sẽ loại trừ muôn vàn khó khăn đến thăm các nàng, còn sẽ cướp đi một đứa. Nếu là sinh nhi tử, mẫu thân có lẽ cũng sẽ không đến. Quả thật như thế!
Trần A Phúc cũng biết rõ Sở tam phu nhân trọng nữ khinh nam, vô cùng thẹn thùng đi qua nhéo nhéo mặt béo nhỏ của Sở Lệnh Trí. Cười nói: "Đại tẩu cũng thích khuê nữ, đáng tiếc sinh là tiểu tử. Lần sau đi, lần sau tranh thủ sinh khuê nữ."
Sở Lệnh Trí cười rộ lên, lộ ra hai cái răng khểnh, nói: "Được, một lời đã định. Hay là vẫn nên sinh hai đứa, sinh một đứa nương đệ ngại đoạt, sinh hai đứa nương đệ liền sẽ đoạt."
Lời này chọc cho Trần A Phúc cười rộ lên.
Mấy người hài tử vừa đến, trong phòng nhỏ lại náo nhiệt lên. Sở Lệnh Tuyên đi ngoại viện tiếp đãi nam khách.
Hai tiểu ca nhi đang ngủ ngon. Lý ma ma cùng mấy người nha đầu cân qua cho bọn họ, Sở Tư Vũ chín cân sáu lượng, Sở Tư Minh chín cân tròn. Một tháng lớn nhiều như thế, Lý ma ma vui vẻ cười nheo mắt.
Những khách nhân lục tục đến, Trần A Phúc cho hai đứa bé ăn no, liền để Lâm mụ mụ cùng Giang mụ mụ mặc cho bọn họ xiêm y lụa hoa đỏ, lại dùng áo ngủ bằng gấm màu đỏ bọc bọn họ thành ớt đỏ, ôm ra đi gặp khách.
Hai tiểu ca nhi được tất cả mọi người tán dương, Giao phu nhân và Giang thị một người ôm một đứa, liền không nỡ buông tay. Bọn nhỏ cũng không sợ người lạ, cũng không khóc nháo, còn "A, a, ngạch" nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng phun ra bong bóng sữa, rất giống chuyện bánh phao đường lúc trước.
Giao phu nhân lại để cho Tam nhi tức phụ mới mang thai ôm ôm hài tử, để cho nàng chiếu theo mà sinh, cười nói: "Nương không mong chờ con bỗng chốc sinh hai đứa, chỉ cần là tiểu tử xinh đẹp mập mạp như thế, một đứa là được."
Nói đến Giao tam nãi nãi đỏ mặt. Nàng cũng muốn đó!
Mọi người lại khen tặng Giang thị, nói đều truyền khắp, Trần đại nhân mở rộng lương thực cao sản có công, lòng vua cực kỳ vui mừng, tiền đồ vô lượng.
Trần A Phúc thấy Giang thị cười nheo mắt, nghe lời khen tặng, mí mắt giật giật. Là ai truyền những lời nói này ra ai ai cũng biết, còn truyền tới ngoài trăm dặm bên này? Cái cảm giác này không tốt lắm...
Sau đó, vú nuôi lại ôm hai hài tử đã ngủ đi tiền viện, để nhóm nam khách nhìn một vòng. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Sở lão hầu gia vừa nhìn hài tử liền cười nheo mắt, khen một trận đại chắt trai với những khách nhân, lại cười nói: "Cháu dâu lớn của ta là đứa có phúc. Cưới cháu dâu này, một nhà chúng ta đều hài lòng."
Những khách nhân tất nhiên là phụ họa một trận.
Lão gia tử vẫn là tức giận trong lòng, vừa tức một nhà lão Nhị không hiểu chuyện, cũng tức La thân gia không nể mặt.
Kể từ khi hài tử trăng rằm xong, buổi chiều Trần A Phúc liền sẽ dẫn bọn họ đi ra phơi nắng một chút bổ sung canxi.
Trần A Phúc sớm liền kêu người làm hai chiếc xe nôi, hai tiểu gia hỏa nằm ở trong xe, trên xe phủ vải dày. Buổi chiều nào, đều là thời điểm chính viện náo nhiệt nhất. Sở Hàm Yên, Lý Hiên, còn có Thất Thất, Hôi Hôi, cùng với một nhà Truy Phong, đều vây quanh nhìn vào trong xe nôi. Lão gia tử muốn nhìn tôn tử, cũng tới.
Chỉ cần không đụng phải bọn họ, hai tiểu ca nếu như ngủ, sẽ không bị hắn (nó) động tĩnh làm tỉnh lại. Nếu như là lúc tỉnh, cũng sẽ không bị hắn (nó) dọa khóc.
Trần A Phúc không phải không thừa nhận, hai tiểu tử này là tiểu tử thực nghịch ngợm nhất, đặc biệt dễ mang, một chút cũng không giày vò.
Bình thường lúc này đã rất lạnh, nhưng năm nay thời tiết lại đặc biệt ấm áp. Đặc biệt là buổi chiều, ánh mặt trời sáng lạn, vạn dặm không mây, ngay cả gió cũng mang theo một tia ấm áp. Kỳ quái hơn là, hoa quế bên trong Quế Viện lại nở đầy.
Ở nơi này là thời tiết đầu tháng mười một, rõ ràng là thu vàng.
Nghĩ đến túi gấm kia, vướng mắc trong lòng Trần A Phúc càng chặt hơn. Cho dù làm tốt hết thảy chuẩn bị, nàng vẫn không muốn chứng kiến tình cảnh kia, lúc đó chết bao nhiêu người đây.
Buổi chiều ngày sáu này, Trần A Phúc đang chơi cùng hài tử, Hồng Phong Trần phủ lại tới.
Trên mặt nàng sắc mặt vui mừng, bước chân sinh phong. Cong cong đầu gối cho Trần A Phúc nói: "Chúc mừng đại cô nãi nãi, ngài lại thêm một vị tiểu thứ đệ."
Thì ra là tiểu thiếp Dư di nương của lão cha Trần Thế Anh lại sinh một đứa con trai. Mình nhiều thêm một thứ đệ, Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi nhiều thêm một cậu nhỏ còn nhỏ hơn bọn họ. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Xem Hồng Phong vui vẻ dạng này, Giang thị cũng nhất định là thật vui vẻ. Nàng ấy vẫn cảm thấy mình chỉ sinh một đứa con trai thì Trần gia quá đơn bạc, ngóng trông di nương có thể lại sinh một đứa con trai, lần này cuối cùng như nguyện rồi. Trần Thế Anh trước khi đi kinh thành, đặc biệt lấy tên cho hài tử, nói nếu là nam hài, liền kêu Trần Vũ Triều.
Hồng Phong còn nói: "Phu nhân nói, lão gia còn ở trong kinh, phủ Định Châu lại không có nhiều thân thích. Triều ca nhi tắm ba ngày liền không xử lý lớn, chỉ thỉnh một nhà đại cô nãi nãi cùng nhà chồng tương lai nhị cô nương thôi."
Trần A Phúc cười đáp ứng, nói nhất định đi.
Buổi tối Sở Lệnh Tuyên không trở về. Hắn là ở buổi tối ngày thứ hai trở về, còn trở về rất khuya.
Khi đó, Trần A Phúc đang chuẩn bị mang hài tử tiến vào không gian, nghe bên ngoài thanh âm nha đầu thỉnh an cùng tiếng bước chân vội vàng của Sở Lệnh Tuyên.
Sở Lệnh Tuyên mặt đầy nghiêm túc đi đến, phất tay để nha đầu theo vào hầu hạ lui xuống. Nói với Trần A Phúc: "Nhạc phụ gặp chuyện không may rồi."
Trần A Phúc cả kinh, đi tới kéo hỏi hắn: "Cha thiếp như thế nào rồi? Nương thiếp không sao chứ?"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Không phải là nhạc phụ nông thôn, là Trần... là nhạc phụ phủ Định Châu."
"Ông ấy như thế nào?" Trần A Phúc vội la lên.
Sở Lệnh Tuyên nói: "Hôm nay, Tam thúc sai người đưa thư tới gấp, Hoàng thượng cố ý để nhạc phụ làm Lại Bộ Thị Lang..."
Trần A Phúc vui vẻ nói: "Lại Bộ Thị Lang rất trọng yếu, đây là chuyện tốt mà, hẳn là Hoàng thượng bắt đầu lót đường cho Cửu hoàng tử."
Hết chương 400.