Trần A Phúc đã xem qua tòa tiểu viện bên trong Đường Viên, nàng còn đặc biệt đặt tên cho cái sân này là Yến Hương Các. Đường Viên vốn không tính quá lớn, bên trong sân nhỏ không nhiều, cũng đều rất nhỏ. Đường Viên đặc sắc chính là hải đường nhiều, trong viện ngoài viện đều là đủ loại hải đường. Trần A Phúc không muốn đòi hỏi thay đổi lớn, chỉ tu chỉnh phòng ở một lần nữa là được.
Trần Danh cũng tìm người đo phòng, để La quản sự mua một ít gỗ thượng hạng trở về. Vốn là La quản sự nói nghĩ biện pháp làm một ít gỗ lim trân quý các loại, Trần A Phúc cảm thấy không cần thiết. Bên này bản thân chính là nông thôn, lấy xa hoa như vậy làm gì, chỉ cần thoải mái, thực dụng, đẹp mắt là được.
Thợ mộc như cũ tìm phụ tử Võ gia, đều làm dựa theo gia cụ bên trong Phúc Viên, bản vẽ là có sẵn, chỉ là thước tấc bất đồng. Nghe nói đầu gỗ này vài ngày nữa là có thể kéo về, đến lúc đó thỉnh phụ tử Võ gia đến Lộc Viên làm.
Mà nhà ở phủ Định Châu bọn họ sẽ trụ chính viện tốt nhất lớn nhất, sân nhỏ đang tu chỉnh. Bên trong gia cụ là Sở Lệnh Tuyên chịu trách nhiệm, hai ngày trước công tượng liền đến trong phủ.
Một ít gia cụ là Sở Lệnh Tuyên trưng cầu ý kiến Trần A Phúc, Trần A Phúc cũng liền nói đại khái một chút. Nàng không có yêu cầu công tượng làm sửa chữa lớn, vẫn là làm hình thức lưu hành thời đại này, chỉ là cấu tạo đại khái trong tủ quần áo Trần A Phúc đề cập một chút, nàng dễ treo xiêm y.
Nghe Sở Lệnh Tuyên nói, Sở tam phu nhân kêu người đưa thư đến, sân nhỏ Hầu phủ đã bắt đầu tu chỉnh, chính là sân nhỏ hắn ở trước đây trước khi chuyển ra ngoại viện.
Trần Thế Anh đã cho người đi đo phòng, chuẩn bị đánh gia cụ ở phủ Định Châu, sau đó lại vận chuyển đi chỗ đó. Nghe nói là đầu gỗ hoa lê, tìm là công tượng tốt nhất tỉnh Ký Bắc. Bởi vì kỳ hạn công trình tương đối ngắn, làm gia cụ lại tương đối khá, cho nên tìm hai mươi mấy công tượng đang bận rộn, đi theo phong cách xa hoa. Chỗ đó Trần A Phúc không quản, nàng tin tưởng Giang thị thông minh nhất định sẽ làm đủ mặt mũi, vừa lấy niềm vui Trần Thế Anh, có thể tranh thủ danh tiếng tốt.
Kỳ thật, chỗ Hầu phủ bọn họ ở thời gian quá ngắn, hoàn toàn không cần thiết làm xa hoa như vậy, gia cụ tốt đặt ở Tham tướng phủ Định Châu lại thực tế một chút. Nhưng bởi vì Hầu phủ xem như là nhà thật sự của bọn họ, bọn họ thành thân sẽ ở chỗ đó, cho nên đồ cưới của nàng trên cơ bản đều muốn vận chuyển đi chỗ đó.
Sở Lệnh Tuyên không nói hết là, hắn lại được tâm phúc Hầu phủ đưa tin, bởi vì cái nhà kia thuộc sở hữu chung, thời gian trước Sở nhị phu nhân còn từng đại náo qua. Cái sân này là một trong những sân tốt nhất ở Vĩnh An Hầu phủ, cũng là sân nhỏ Sở nhị phu nhân vì muốn cho con thứ hai của mình, Sở gia tam gia Sở Lệnh An chuẩn bị lúc thành thân thì dùng, bà ta còn đặc biệt khóa lại.
Sở tam phu nhân nói Sở Lệnh Tuyên là thế tử Hầu phủ, huống hồ cái sân này lại là hắn mới trước đây đã từng ở qua, trước đại tẩu cũng nói là cái sân này về sau thời điểm hắn thành thân sẽ dùng, cho nên Sở Lệnh Tuyên đúng lý nên ở cái sân này.
Nhưng nhị phu nhân không nghe, nói Sở Lệnh Tuyên một năm cũng hiếm khi về Hầu phủ ở mấy ngày, chiếm khu vườn rộng này đáng tiếc, chính là không giao cái chìa khóa. Sở tam phu nhân liền trực tiếp kêu người đập ổ khóa, tu chỉnh , quét vôi một lần nữa. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Nhị phu nhân khóc lớn đại náo, nam nhân bản thân tàn tật, hại tức phụ trai gái bị người khi dễ, tức giận đến Sở Nhị lão gia chạy ra khỏi Hầu phủ ở vài ngày. Bởi vì đại gia trưởng lão hầu gia không ở đây, nhị phu nhân còn đi phủ công chúa tìm "Trưởng tẩu" Vinh Chiêu công chúa khóc lóc kể lể. Vinh Chiêu công chúa thế nhưng hạ mình đến Hầu phủ giúp đỡ khuyên giải mâu thuẫn hai chị em dâu, bị Sở tam phu nhân tính tình nóng nảy nói vài câu tức giận bỏ chạy ...
Trong lúc không để ý, hai người nói chuyện có chút lâu, Sở Hoài ở bên ngoài đã ho khan vài tiếng, Tằng Lão Đầu cũng chuyển vài vòng ở trong sân.
Trần A Phúc đỏ mặt, đuổi hắn mấy lần, Sở Lệnh Tuyên đều ỷ lại không đi, nhẹ nói: "Chúng ta chỉ là an lặng yên tĩnh trò chuyện, sợ cái gì. Lại nói, bên này đều là người của ta và nàng, không dám đi ra ngoài nói hỗn..." Hắn không nói hết là, hiếm khi vị tiểu gia kia cũng không ở đây, không sợ cậu ta sẽ đột nhiên đến tập kích, chui ra từ địa phương nào đó.
Bị đuổi lần thứ năm, Sở Lệnh Tuyên cũng cảm thấy không thể không đi. Trước khi đứng dậy, hắn đột nhiên nghiêng mặt qua hôn gò má nàng một cái.
Trần A Phúc không nghĩ tới hắn có thể ra chiêu này, dùng tay phủ mặt một cái, sẵng giọng: "Chán ghét." Bởi vì Sở Hoài ở ngoài cửa, nàng còn không dám nói lớn tiếng, nói xong cũng đứng lên theo.
Sở Lệnh Tuyên trộm hương thành công, trong lòng mừng rỡ. Hắn cho rằng Trần A Phúc sẽ xấu hổ thẹn thùng, thậm chí mắc cỡ cúi đầu đến ngực không dám nhìn hắn, cũng không dám đứng dậy. Thấy được Trần A Phúc mặc dù xấu hổ đỏ mặt, oán trách hắn một câu, cái miệng nhỏ nhắn cũng chu lên, nhưng trong mắt lại có vui vẻ không che giấu được.
Nàng cũng thích mình hôn nàng!
Sớm biết vậy, hắn hôn chậm một chút, nếu là có thể hôn hôn môi nhỏ thì tốt hơn ...
Sở Lệnh Tuyên vừa cao hứng, lại có chút tiếc nuối, ngây ngốc nhìn phương dung xuất hiện trăm ngàn lần ở trong mộng. Trong ánh nến, bởi vì ngượng ngùng mà khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra hồng như phấn son...
Trần A Phúc thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, cười nói: "Ngốc rồi, còn không đi?"
"A." Sở Lệnh Tuyên đáp ứng một tiếng, mặt lại đưa qua đến gần.
Bên ngoài có Sở Hoài đang đứng kìa, cửa cũng không đóng.
Trần A Phúc lui về sau một bước, thì thầm một câu: "Không được, bên ngoài có người." Thanh âm nhẹ đến không thể nghe thấy.
Sở Lệnh Tuyên lại cười rộ lên, thì ra không phải là nàng không muốn, là vì bên ngoài có người. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Trần A Phúc mang Truy Phong và Ào Ào đưa hắn ra ngoài viện, mới về sân nhỏ, Kim Yến Tử liên tục trốn ở trong lá cây liền bay ra. Nó trước hưng phấn mà chuyển vòng quanh Trần A Phúc tầm vài vòng, mới treo trên vạt áo nàng, chít chít nói: "Ma ma, ma ma, các người cuối cùng hôn rồi nha, nam chủ nữ chủ cuối cùng hôn hôn. Ai nha, quá tốt rồi, quá tốt rồi. Người ta hôm nay muốn ăn chút lục tổ yến làm bữa ăn ngon, ăn mừng cái ngày đặc thù này."
Trần A Phúc nghe nó nói ăn lục tổ yến làm tiệc mừng, trong lòng cao hứng một trận, nàng cũng muốn mượn nhờ. Mau để cho Truy Phong cùng Ào Ào đi trong phòng bên nghỉ ngơi, sau khi rửa mặt thì đuổi Thu Nguyệt ra ngoài.
Nàng và Kim Yến Tử cùng nhau vào không gian, thấy tiểu tử chui vào một cái phòng hoàng kim, lập tức trong không gian lại thơm lên. Một lát sau Kim Yến Tử chui ra, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm mỏ nhọn.
Trần A Phúc nói: "Suy nghĩ cả nửa ngày, con đã ở trong phòng trộm nếm qua lục tổ yến à, thế nào không có cho ta ăn một chút đây?"
Kim Yến Tử không hiểu nói: "Người chơi hôn hôn lại không liên quan tới người ta, làm gì muốn ăn lục tổ yến của con ha?"
Trần A Phúc tức giận nói: "Chúng ta chơi hôn hôn lại không phải chuyện của con, thì tại sao con muốn ăn tiệc ngon hả?"
Kim Yến Tử nhấc khóe miệng lên cười nói: "Ta nguyện ý!"
Trần A Phúc nghẹn họng, mắng: "Thật sự là cái đồ xấu xa." Tức giận đến ngoéo miệng ra không gian.
Sáng sớm hôm sau, Vương thị nghe nói tin tức liền chạy chậm tới đây, sợ nói: "A Phúc, nghe nói nhà con đến một con chó hoang, cũng đừng để cho nó tổn thương con."
Trần A Phúc cười nói: "Nương chớ vội, nương xem Ào Ào, nó rất ngoan ngoãn, sẽ không loạn cắn người." Nói xong, liền đi đến dưới hành lang Đông Sương.
Chỗ đó ngồi cạnh Truy Phong cùng Ào Ào. Vương thị chứng kiến con chó rõ ràng hình thể còn muốn lớn hơn Truy Phong, miệng rộng tựa như có thể một ngụm cắn đứt cổ người, ánh mắt cũng cực kỳ lạnh lùng, sợ hãi đến muốn chết. Nhưng khi Trần A Phúc đi qua, dùng tay vuốt lông cho nó thì thầm cùng nó, ánh mắt nó liền ôn nhu xuống, nhu thuận tùy ý Trần A Phúc thuận lông, lại có khi thì thoải mái đến híp mắt.
Vương thị mới yên lòng.
Hết chương 269.