Huynh muội Dương Siêu cùng Dương Thiến được nhiệt liệt hoan nghênh, ngay cả hai chim một chó đều chuyển động vây quanh bọn họ. Truy Phong còn cao giọng gào thét, thể hiện cảm giác tồn tại của mình.
Đại Bảo khoe khoang nói: "Siêu ca ca, Thiến muội muội, xem một chút, đây là Truy Phong nhà ta, đáng yêu lắm."
Rồi hướng Thất Thất cùng Hôi Hôi nói: "Mau, học Truy Phong gào thét. Học giỏi, liền cho các đệ ăn ngon."
Thất Thất cùng Hôi Hôi vừa nghe, liền cùng nhau đứng ở phía trước Truy Phong, rướn cổ lên gào thét, thanh âm giống nhau như đúc cùng Truy Phong.
Truy Phong lại mơ hồ, cũng không gào thét, cũng không chạy, trừng tròng mắt sững sờ nhìn Thất Thất một cái, lại xem Hôi Hôi một cái, vẻ mặt cực kỳ u mê.
Dương Siêu cùng Dương Tây cười đến thẳng giậm chân.
Trần A Phúc âm thầm phỉ nhổ, xem cái bộ dạng ngốc ngốc của Truy Phong, người ta là hộ gia hộ vệ, nó rõ ràng là sủng vật bán manh. Xem ra, ánh mắt Kim Yến Tử cũng không nhất định chuẩn đâu.
Lão Dương bá cùng Lập Đông, Hoàng mụ mụ từ trong xe ngựa cầm ra rất nhiều thứ, có năm cân bánh trung thu, năm cân táo, hai miếng thịt, còn có hai con ngỗng yết của tửu lâu Hỉ Nhạc.
Trần A Phúc đưa hai đứa bé đi nhà mới, để Đại Bảo cùng A Lộc cùng với hai chim một chó bồi bọn họ chơi đùa, lại bưng tới quả táo mới mẻ mời bọn họ ăn. Trần Danh thì bồi lão Dương bá nói chuyện uống trà, nàng thì cùng Vương thị từ trên trấn trở về đi phòng bếp bận rộn.
Buổi sáng đã ngâm tốt quả táo, Trần A Phúc vớt chúng ra, dùng đao nhỏ cắt ra, nhưng không thể cắt đứt, lấy hạt ra. Lại trộn đường vào trong gạo nếp, thành cục gạo nếp mềm mại. Lại ngắt một cục gạo nếp nhỏ tạo thành hình dạng dài và hẹp, nhét vào bên trong táo đỏ cắt xong. Trong nồi bỏ vào hơn phân nửa chén nước, lại thả đường phèn số lượng vừa phải, đun sôi xong bỏ gạo nếp táo đỏ vào trong nồi tiếp tục nấu.
Nàng làm này một ít đồng thời, Vương thị đang xào mè trắng ở trong cái nồi bên cạnh.
Tiếng bọn nhỏ cười đùa tiếng hai chim một chó lúc nào cũng truyền vào phòng bếp, khiến cho trong lòng Trần A Phúc cực kỳ thỏa mãn cùng ngọt ngào. Ở kiếp trước, nàng chính là đặc biệt khát vọng có thể có được một cái nhà náo nhiệt.
Nhất là sau khi ba mươi tuổi, sẽ thường xuyên mơ thấy một phòng hài tử, trong nửa mê nửa tỉnh, bên tai cũng sẽ quanh quẩn hài tử tiếng cười đùa. Nàng muốn hài tử, nghĩ muốn nhiều thêm mấy đứa hài tử, nam hài nữ hài cũng phải có. Cho dù đời trước nàng không kết hôn, đối với chính sách chỉ được sinh một con cũng có thật nhiều bất mãn. Về sau chính sách phóng khoáng có thể sinh hai con, nàng còn đã từng mừng thầm qua. Ai ngờ lại ném mạng... cũng may, kiếp này đã có Đại Bảo.
Trong mắt nàng mờ mịt lên, tựa như nước mắt, cũng tựa như hơi nước trong nồi.
Đợi một phút sau, mở nắp vung nồi, gạo nếp táo đã thu nước, nàng lại rắc vào hoa quế cùng hạt mè, quấy đều là xong.
Làm được gạo nếp táo đỏ thật sự là vừa ngọt lại thơm. Trần A Phúc nếm một viên, cảm thấy so với nàng đời trước làm còn ăn ngon hơn nhiều. Vương thị cùng Trần Danh nếm thử, cũng gật đầu liên tục, nói ăn vô cùng ngon.
Trần A Phúc cầm một cái bàn đi nhà mới cho bọn nhỏ ăn, không dám để chúng ăn nhiều, sắp đến trưa rồi. Lại cầm một bàn mời lão Dương bá cùng Lập Đông, Hoàng mụ mụ ăn. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Gạo nếp quả táo nhận được tất cả mọi người thêm tán thưởng. Trần A Phúc hé miệng thầm vui, xem ra chút điểm nhỏ này ở thời đại hẳn là còn chưa có.
Mấy đứa hài tử ăn xong còn muốn thêm, Trần A Phúc nói: "Ta sẽ lại làm thêm một ít cho các con cầm đi về nhà ăn. Nhưng hiện tại các con không thể ăn thêm, lập tức đến bữa cơm trưa rồi."
Hai đứa bé đều nghe lời gật đầu.
Bởi vì bọn họ tới muộn, lại làm hoa quế gạo nếp táo, bữa cơm trưa liền làm được tương đối đơn giản. Làm hoàng kim trư đào, cung bảo thịt đinh, thịt xào mộc miếng, đậu cô ve xào, canh củ củ cải, lại cắt nửa con yết ngỗng. Còn đặc biệt chưng chén canh trứng gà thịt vụn, đây là làm riêng cho tiểu cô nương Dương Thiến.
A Lộc dẫn bọn nhỏ ăn cơm, Hoàng mụ mụ ôm Dương Tây đút cơm, Trần Danh bồi lão Dương bá uống rượu.
Bởi vì thời gian ướp chế ngắn, món hoàng kim trư đào cũng không tính mỹ vị, nhưng mấy đứa hài tử đều hô to ăn ngon. Đặc biệt là Dương Siêu, nói tửu lâu bọn họ không có thịt ăn ngon như thế.
Không nói mấy người hài tử, cho dù là Vương thị cũng hưởng thụ, ăn không có mỡ còn có chút làm thịt nạc, thế nào trải qua khuê nữ chuẩn bị như thế, liền đặc biệt ăn ngon, trong tô mềm nộn, còn dễ nhìn, vàng óng ánh vàng óng ánh. Không nghĩ tới, mẩu vụn bánh màn thầu đơn giản nhất, làm ra cũng có thể ăn ngon và dễ nhìn như thế.
Trần A Phúc thích ăn hàng mấy ngày trước đây nhớ tới hoàng kim trư đào đời trước, nghĩ tới thời đại này xương sườn cùng thịt nạc lại rẻ hơn thịt béo, liền muốn làm món ăn này.
Thời đại này cũng không có bánh mì xốp như hiện đại, vì vậy nàng quyết định làm bánh màn thầu rỗng ruột thay thế bánh mì xốp. Buổi sáng hôm trước nàng đặc biệt chưng bánh màn thầu trắng, còn dư lại hai cái, phơi khô, rồi cắt bánh màn thầu thành khối nhỏ, bỏ vào nồi sắt rang trên lửa nhỏ, rang đến khi phát ra cứng rắn màu sắc vàng óng ánh thì lấy ra, đặt ở trên thớt, dùng lau cán cán bột nghiề nát áp chế thành bã vụn, lại dùng cái sàng lọc viên bi thô ra, liền thành bánh mì vụn tự chế.
Còn nói cùng Vương thị đây gọi mảnh khang, để cho bà ngàn vạn lần đừng nói ra cách làm.
Nàng làm xong mảnh khang, đặt ở trong một cái lọ sứ nhỏ, còn dùng sáp bịt kín.
Chỉ là hai ngày này bận rộn, không đợi đi mua thịt nạc hoặc là xương sườn. Vừa vặn huynh muội Dương Siêu đến, lại mang thịt sườn tới đây, vì vậy liền làm món ăn này. Như nàng đoán, đây là bọn nhỏ thích nhất. Nàng còn lấy cái tên thích hợp thời đại này một lần nữa cho món ăn này, hoàng kim hoạt nhục.
Trần A Phúc cùng Vương thị chưa ăn cơm cùng bọn họ, còn phải làm thêm một ít gạo nếp táo cho bọn họ mang về ăn.
Dương Thiến nghe nói Trần di lại đang làm cho bọn họ quả táo, còn đặc biệt chạy tới phòng bếp nói, "Trần di, phiền toái dì làm nhiều một chút được không? Quả táo này ăn ngon, Thiến tỷ muội muốn cho phụ thân cùng nãi nãi ăn nhiều hơn."
Tiểu cô nương mặc áo ngoài xanh lá cây thêu hoa nhỏ, quần áo trong màu trắng, búi tóc nhỏ trên đầu buộc lên sáu sợi tơ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng béo trơn bóng, đôi mắt to ngập nước, nói chuyện mềm mại nhu nhu, đáng yêu chết người.
Trần A Phúc thích nữ hài nhi xinh đẹp, nhưng cuộc đời này quen thuộc đều là tiểu tử thối. Có một đứa Trần Đại Nha, bởi vì quan hệ với Hồ thị, nàng cũng không muốn đi trêu chọc đứa bé kia. Cho nên, vừa nhìn thấy bộ dáng nhỏ của Dương Thiến, liền thích đến trong lòng.
Hơn nữa nghe lời con bé nói chỉ cho phụ thân cùng nãi nãi ăn, khẳng định lại là một hài tử không có mẫu thân. Vô luận thời đại nào, hài tử không có nương, đều là đáng thương. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Trần A Phúc đi qua ngồi xổm xuống đối mặt cười nói với Dương Thiến: "A, Thiến tỷ muội thật sự là hài tử hiếu thuận. Được, Trần di liền làm nhiều thêm một chút. Không chỉ cho cha con, nãi nãi nhiều hơn ăn, còn để cho Thiến tỷ muội ăn nhiều hơn."
Dương Thiến nghe lời Trần A Phúc nói, cái miệng nhỏ nhắn toét ra cười rộ lên, nhu nhu nói: "Cảm ơn Trần di."
Hoàng mụ mụ cùng đi theo, đỏ mặt nói: "Thiến tỷ muội, đừng nói như vậy, để người chê cười." Rồi cười nói với Trần A Phúc: "Trần tiểu nương tử, tỷ nhi nhà ta nói đùa thôi."
Trần A Phúc cười nói: " Hoàng mụ mụ khách khí, Thiến tỷ muội là không kiêng kỵ lời trẻ nhỏ, hiếu tâm đáng khen. Dương đại gia có khuê nữ ngoan như thế, có phúc khí."
Nói đến Hoàng mụ mụ ha ha cười không ngừng. Hoàng mụ mụ là vú nuôi Dương Thiến.
Sau khi cơm nước xong, Hoàng mụ mụ cùng lão Dương bá, Lập Đông còn nói huynh muội bọn họ nên đi rồi. Hai huynh muội cùng nhau khóc lên, đều không muốn đi, còn chưa chơi đủ cùng Đại Bảo, Thất Thất, Hôi Hôi, Truy Phong.