Mục lục
Nông Kiều Có Phúc - Trần Yến Yến (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Phúc thích thiên địa rộng lớn, cũng thích nông thôn yên tĩnh. Nhưng nàng biết rõ, nàng và hài tử đã không thuộc về bên này. Bên này chỉ là một chỗ biệt viện nàng ở tạm, nghỉ ngơi xong rồi, nàng lại sẽ trở lại phủ thành, thậm chí kinh thành.
     
Nàng đứng ở trước cửa nhìn qua một lát, mới ở dưới sự nâng đỡ của Hồng Phỉ, nhấc chân đi đến phương hướng Lộc Viên.
     
Đi đến cửa Phúc Viên, cửa chính Phúc Viên đang rộng mở, từ hậu viện truyền đến tiếng cười đùa của bọn nhỏ. Không chỉ có mấy người hài tử Sở Lệnh Trí, còn giống như có La Minh Thành cùng với mấy… hài tử đầy tớ khác.
     
Tằng Lão Đầu chạy nhanh ra đây hành lễ nói với Trần A Phúc: "Đại nãi nãi trở về rồi."
     

Trần A Phúc gật đầu cười nói: "Tằng lão bá vất vả, thân thể còn khỏe không? Mấy ngày này để Hạ Nguyệt đến bồi lão bá thật nhiều."
     
Sau lưng Tiểu Mặc đưa tới một cái hà bao chứa ngân quả tử. Tằng Lão Đầu tiếp nhận, lại khom người tạ ơn. Cười nói: "Cảm ơn đại nãi nãi thương cảm. Bên này không khí tốt, lại nhẹ nhàng, lão nhân càng sống càng cường tráng."
     


Trần A Phúc gật gật đầu, đi Lộc Viên.
     
Lộc Viên mở rộng cửa chính ra, thật xa đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong.
     
Nàng vừa đến trước cửa, đã nhìn thấy trong sân rất nhiều người đang ngồi nói chuyện phiếm.
     
Vương thị vội vàng đứng dậy tới đỡ Trần A Phúc, nói: "Con ngồi cỗ kiệu lâu như thế, sao không để nghỉ ngơi thật tốt một chút, ngày mai lại đến. Có thân thể cũng không biết yêu quý chính mình."
     
Trần A Phúc cười nói: "Con nhớ cha và nương, muốn sớm đi tới thăm mọi người."
     
Sở Hàm Yên cũng nói: "Con cũng nhớ bà ngoại cùng ông ngoại."
     
Trần Danh vẫy tay cười nói: "Mau tới ngồi một chút, đừng mệt mỏi." Lại oán giận Vương thị: "Khuê nữ vừa đến liền oán trách, nhanh đi lấy canh chua nấm buổi chiều nấu xong cho khuê nữ cùng Yên tỷ muội uống."
     
Trần A Phúc ngồi xuống, nói đùa vài câu cùng Trần Danh, lại nói cùng Lưu thị chuyện Vương Thành có lẽ sắp kết thúc, Lưu thị nghe vui vẻ không thôi.
     
Đại Bảo đi tới kéo Trần A Phúc cùng Sở Hàm Yên nói: "Mẫu thân, muội muội, Kim Bảo nhà ta thật thông minh. Trước khi nó dẫn Thất Thất, Truy Phong chúng nó vào núi, còn bay tới đều kêu Vượng Tài cùng rất nhiều điểu điểu bên trong Phúc Viên đi."
     
Sở tiểu cô nương tuyệt đối cho Đại Bảo mặt mũi, con mắt mở được thật to, bộ dáng không thể tin được.
     
Trần A Phúc cũng cười khen Kim Yến Tử vài câu. Thầm nghĩ, chỗ nó thật sự thông minh con còn không biết.
     
Mấy người nói chuyện một trận, Trần A Phúc kêu người lấy lễ vật ra, lại làm phân phối một phen. Hơn phân nửa là cho phu thê Trần Danh, cũng có mấy mẹ con Lưu thị, còn dư lại vài bao điểm tâm kẹo là cho đại phòng, Hồ lão ngũ, Võ thợ mộc, nhà Cao Lý Chính.
     
Khi màn đêm kéo tới, chân trời che kín vì sao, Trần A Phúc liền đứng dậy về Đường Viên. Đại Bảo muốn trụ hai ngày ở Lộc Viên, Trần A Phúc cũng liền kệ cậu, kêu tùy tùng của cậu Vương lão ngũ cùng gã sai vặt Tiểu Lộ Tử cũng ở tại Lộc Viên. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Trở lại Yến Hương Các, Lý ma ma cười bẩm báo, Trần Trụ Trì yêu thích hai tiểu ca, hôm nay giữ bọn họ ở thiền viện một đêm.
     
Trần A Phúc vừa mừng rỡ lại là chua xót. Bận tâm là một sợi dây, thân tình là một tấm lưới, hai tiểu ca còn chưa biết nói chuyện giữ Bụi tới trong nhà, lại trói buộc bà...
     
Kể từ sau khi Sở tiểu cô nương khỏi bệnh, Bụi gần như không hề về Đường Viên. Hiện tại, hai tiểu ca không chỉ giữ bà ở Đường Viên, còn công khai mà tiến vào thiền viện của bà. Cái đãi ngộ này, ngay cả Sở tiểu cô nương cũng chưa từng có.
     
Nếu như Sở Lệnh Tuyên cùng Sở Hầu gia biết rõ, không biết cao hứng bao nhiêu.
     
Ban đêm, Trần A Phúc đi đến không gian, nâng lên Kim Bối thoáng hiện lục quang cười nói: "Nhớ Kim Bảo ca ca sao? Đừng thương tâm. Con còn có ma ma, ma ma còn có con, hai người chúng ta đều không cô đơn."
     
Kim Bối nghe, màu sắc lại dần dần chuyển thành màu vàng.
     
Nó đã lớn lên một vòng, trên người trơn nhẵn mọc ra một chút lông tơ ngắn ngủi. Tiểu mỏ nhọn biến thành màu nâu, con mắt ngẫu nhiên cũng có thể nhúc nhích.
     
Trần A Phúc cẩn thận quan sát nó một phen, cũng không biết nếu nó có sinh mệnh, là giống gì. Tốt nhất không cần là chim di trú, như vậy có thể đi ra bất cứ lúc nào. Cũng đừng như Kim Yến Tử, phải ở trong không gian khó chịu nửa năm.
     
Ngày hôm sau sau điểm tâm, Trần A Phúc để Hoa mụ mụ chuẩn bị một chút nguyên liệu làm thức ăn chay nấu ăn cầm đi Phúc Viên, lại để cho Hạ Nguyệt đi Phúc Viên làm chuẩn bị.
     
Hôm nay bắt đầu, lớp nhà trẻ Phúc Viên lại khai giảng, học trò có Sở tiểu cô nương, Lý Hiên, Vương tiểu muội, La Minh Thành, tiểu nha đầu La Mai.
     
Nàng như vậy, chủ yếu muốn hấp dẫn Bụi đi qua. Bụi thích hài tử, để cho bà xem một chút niềm vui thú mang hài tử. Có bận tâm, lại có niềm vui thú, bà cũng sẽ không cứ mãi mong muốn trở về Ảnh Tuyết Am vắng lạnh.
     
Đợi đến Lý Hiên cùng Sở tiểu cô nương sau khi ăn cơm xong, liền dẫn bọn họ cùng đi tiểu thiền viện.
     
Bụi đang ngồi xếp bằng ôm Minh Ca Nhi ngồi tại trên giường La Hán, mà Vũ Ca Nhi thì nằm ở sau lưng bà, nâng lên hai cái chân tiểu béo dùng sức gõ sau lưng bà.
     
Hai cái chân Vũ Ca Nhi rất cường tráng rất hữu lực, gõ được đặc biệt nghiêm túc. Minh Ca Nhi thì mở to đôi mắt trong suốt nhìn qua Bụi, "A ~ a ~" nói chuyện cùng bà, thỉnh thoảng cười hai tiếng.
     
Hia tiểu ca trước sau giáp kích, văn võ đều lên, làm lòng Bụi đều mềm đi, trên mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy vui vẻ.
     
Bụi năm nay bốn mươi mốt tuổi, lại cũng không trông có vẻ già, dung mạo giống như hơn ba mươi. Mặc dù mặc áo tơ trắng, mang mũ hoà thượng, như cũ che dấu lấn át không được dung nhan xinh đẹp của bà.
     
Bà cưới nói với Trần A Phúc: "Bọn họ nhỏ như thế lại hiếu thuận giống như này, một đứa mát xa cho mẹ, một đứa nói chuyện với mẹ. Ai da da, hiếu thuận quá đi." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
     
Sở tiểu cô nương tiến lên hành lễ, mềm mại nói: "Cháu gái cũng hiếu thuận, sau này sẽ ca hát cho bà nội nghe."
     
Lý Hiên lại nói: "Còn muốn luyện võ công."
     
Bụi cười nói: "Cháu gái ngoan, đứa bé ngoan."
     
Trần A Phúc liền cười nói cùng Bụi, muốn dẫn hài tử đi Phúc Viên chơi, chỗ đó có thật nhiều đồ chơi cho hài tử, thỉnh Bụi và hai tiểu ca cùng đi.
     
Bụi có chút do dự, mình là người xuất gia, không tốt mang hài tử đi chơi, để cho người khác chứng kiến ảnh hưởng không hay.
     
Trần A Phúc nhìn ra tâm tư của bà, liền nói Phúc Viên trừ ra một lão nô bộc coi cửa, không có người khác.
     
Sở Hàm Yên và Lý Hiên còn nói Phúc Viên có đồ chơi tốt gì, đệ đệ khẳng định thích. Bụi muốn cho hai tiểu ca đi chơi, lại không nỡ rời xa bọn họ, rất là rối rắm. Sở tiểu cô nương và Lý Hiên liền đi một người một cái tay, một đường kéo bà đi Phúc Viên.
     
Trần A Phúc dẫn Bụi tham quan một cái "Phòng học" Phúc Viên cùng với khu vui chơi thiếu nhi, hai "cái bô" kỳ quái lại để cho Bụi cười nửa ngày.
     
Đi đến hậu viện khu vui chơi thiếu nhi, Hạ Nguyệt ôm Vũ Ca Nhi, Tiểu Mặc ôm Minh Ca Nhi, đi theo đằng sau vài hài tử lớn, từ trên thang trượt trượt xuống, kích thích đến hai tiểu ca kêu to không thôi.

     

Sau đó, Trần A Phúc cùng Bụi ngồi ở dưới hành lang, nhìn Hạ Nguyệt dạy mấy người hài tử "Luyện võ công". Bụi đầu tiên là cả kinh miệng không thể khép lại, tiếp theo là che miệng cười rộ lên.

     

Hoàng ma ma thấy một màn như vậy cũng giật mình không thôi, che miệng cười nói: "Ôi trời ơi, còn có dạng võ công này, hôm nay xem như mở mang tầm mắt."

     

Chờ thời điểm bọn nhỏ hát nhạc thiếu nhi, Trần A Phúc liền đi phòng bếp. Hoa mụ mụ dẫn nha đầu trước làm một chút điểm tâm chay, Trần A Phúc lại làm vài món thức ăn.

     

Lúc buổi trưa, mọi người đang ăn một bữa tiệc chay bên này, mới mỗi người tự về nhà nghỉ trưa. Buổi chiều, lại đi Phúc Viên chơi nửa ngày.


Hết chương 447.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK