Trần Thế Anh hoàn toàn không đại gia trưởng giống xã hội phong kiến, cho dù bản thân có sai, cũng muốn bưng dáng vẻ trưởng bối. Ít nhất hắn mặt ngoài ôn nhuận, nho nhã, hòa ái dễ gần, cũng không bị Trần A Phúc nói lời vô lễ mà tức giận.
Hắn chỉ bất đắc dĩ cười cười, lại thở dài một hơi thật sâu, nhẹ lời nói: "Phúc nhi có tức giận với phụ thân, cha hiểu, cũng đều nhận. Chút đồ đó, Phúc nhi còn muốn lấy ra để nói, là xấu hổ mặt cha. Cha biết rõ Phúc nhi tài giỏi, không cần bất luận trợ giúp gì, cuộc sống của mẹ con các con cũng sẽ sống khá giả lên. Chỉ tiếc cha không ở thời điểm hai người gian nan nhất tìm được hai người, khiến cho hai người chịu không ít khổ, như vậy trong lòng cha cũng sẽ tốt hơn một chút." Hắn lại nhìn phương hướng Lộc Viên, vẻ mặt cô đơn, nói: "Nương con, thân thể nàng có khỏe không? Aizz, về sau cha con chúng ta còn có thật nhiều cơ hội chung đụng, nhưng cùng nương con..."
Hắn thở dài vài tiếng, thấy Trần A Phúc cúi đầu không lên tiếng, lại nói: "Nương con là một cô gái tốt, là cha thiệt thòi nàng, là cha không tốt. Mà thôi, có một số việc, aizz, không nói ..." Hắn khoát tay, lại nói: "Phúc nhi, con có thể có oán khí với phụ thân, nhưng không thể mang oán khí tới chính trong chuyện của mình. Con là một hài tử thông minh, phải ngẫm lại như thế nào mới có lợi nhất cho chính mình..."
Đến cùng có lợi như thế nào thì hắn không nói tiếp, mà là nâng chung trà lên uống mấy ngụm trà, nói: "Vì để kịp chạy tới nơi này ăn bữa cơm trưa, cửa thành vừa mở thì cha ra khỏi thành."
Trần A Phúc nhìn hắn, mặc dù không quá nguyện ý tiếp xúc nhiều với hắn, cũng không muốn gọi hắn là cha. Nhưng người tới là khách, huống chi hắn cũng là thật tâm hối hận, làm không được ngay cả bữa cơm cũng không cho hắn ăn. Chỉ phải nói: "Vậy Trần đại nhân ngồi một chút, ta đi phòng bếp xào vài món thức ăn cho ngài."
Trần Thế Anh rất hài lòng khuê nữ "nhiệt tình", trên mặt có chút ý cười, nói: "Những chuyện kia để đầy tớ đi làm, cha con chúng ta trò chuyện..."
Lúc này, Đại Bảo hưng phấn lớn giọng truyền vào: "Nương, nương, Sở đại thúc hôm nay giơ nhi tử cao cao, dạy nhi tử đứng tấn, đánh quyền, còn đưa nhi tử một binh khí nhỏ."
Trần A Phúc nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, Sở Lệnh Tuyên quả nhiên là một quân tử, tức giận với nàng cũng không phát tiết ở trên người hài tử.
Lại nghe Đại Bảo tiếp tục nói: "Yên Nhi muội muội muốn ăn mì lạnh gà tơ nương làm, La gia gia thỉnh nương đi Đường Viên làm nha."
Theo tiếng bước chân thùng thùng thùng, Đại Bảo vén rèm lên đi đến, trong tay còn giơ một con dao găm nhỏ. Dao găm nhỏ rất xinh đẹp, vỏ bao là làm bằng da trâu màu tông hoàng, còn đánh hai hàng đinh đồng, tay cầm là cái đầu sói cong cong, cũng đánh đinh đồng.
Cậu chứng kiến Trần Thế Anh sững sờ, để tay xuống hỏi: "Nương, vị đại thúc này là ai vậy?"
Ở trong mắt Đại Bảo, nam nhân này mặc dù để lại một hàng râu ngắn, nhưng nhìn mặt còn non hơn đại đường bá và La đại bá, lại đặc biệt quen mặt, liền kêu đại thúc.
Trần Thế Anh biết rõ Trần A Phúc có một nghĩa tử, cũng biết rõ lúc trước Vương thị dụng tâm lương khổ nhặt đứa bé này cho khuê nữ. Lại không nghĩ rằng đứa bé này lớn lên đẹp như vậy, mày rậm mắt phượng, răng trắng môi hồng, còn nhỏ tuổi đã có phong thái tốt, trong lòng liền thích. Lại rất không thoải mái, mình dù gì cũng là quan tứ phẩm, khuê nữ của mình cũng là thiên kim tiểu thư, làm sao có thể bị coi như là hạ nhân Đường Viên mà sai sử?
Hắn cưỡng chế chút khó chịu trong lòng, cười nói: "Con là Đại Bảo đi? Gọi sai bối phận rồi, con nên gọi ta là ông ngoại."
Đại Bảo biết rõ, thì ra ông ấy chính là tiểu con rể của bà ngoại nha. Không trách được lớn lên quen mặt, cũng không trách được người khác đều gọi ông ấy là "Tiểu con rể", trẻ tuổi như thế có thể làm ông ngoại, quả thật nhỏ.
Đại Bảo nghiêng đầu nhìn mẫu thân một chút, không biết mình có nên gọi ông ấy là "ông ngoại" hay không.
Trần A Phúc nói: "Con liền kêu Trần gia gia đi." Mặc kệ quan hệ gì, cái cách gọi này cũng không sai. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Đại Bảo thông minh nghĩ, nếu gọi "ông ngoại", thì mình phải dập đầu cho ông ấy. Gọi ông là Trần gia gia, thì không cần dập đầu rồi. Liền giao thanh chủy thủ cho Trần A Phúc, khom người chấm đất với Trần Thế Anh, nói: "Đại Bảo gặp qua Trần gia gia."
Nữ nhi không gọi hắn là cha, cũng không cho ngoại tôn gọi hắn là ông ngoại, Trần Thế Anh hơi có chút thất vọng. Nhưng nghĩ đến còn nhiều thời gian, vẫn gật đầu cười nói: "Đứa bé ngoan, về sau phải chăm chỉ đọc sách, hiếu thuận nương con, hiếu thuận bà ngoại con. Trên học nghiệp nếu có gì không hiểu, ông ngoại giải thích nghi hoặc cho con." Nói xong, từ trong lồng ngực móc ra một vật trang sức ngọc mỡ dê, đây là hắn đặc biệt chuẩn bị.
Đại Bảo thấy mẫu thân gật đầu, cung kính tiếp nhận vật trang sức ngọc ông đưa tới. Nói: "Cảm ơn Trần gia gia." Sau đó quay lại nói với Trần A Phúc: "Nương, nhà chúng ta có khách, người không thể đi Đường Viên làm mì lạnh, con đi qua nói cho bọn họ."
Trần A Phúc giữ chặt cậu, đoạt lấy thanh tiểu chủy thủ kia nói: "Sở đại nhân sao thế này, đồ này sao có thể cho tiểu hài tử chơi."
Đại Bảo cười nói: "Nương yên tâm, Sở đại thúc đặc biệt nói, dao găm này còn chưa khai phong, không sẽ làm con bị thương." Lại nhét vật trang sức ngọc vào trong tay Trần A Phúc nói: "Mấy thứ đồ tốt khác biệt này nương trước giữ thay nhi tử."
Nói xong, lại khom người với Trần Thế Anh, mới đi ra ngoài.
Trần Thế Anh nhìn Đại Bảo ra ngoài, nghiêm nghị nói: "Phúc nhi, con là khuê nữ ruột của cha, vốn nên cẩm y thực. Là cha không tốt, trước để cho con vì sinh kế ra ngoài kiếm tiền. Về sau, mỗi tháng cha sẽ đưa sinh hoạt phí cho con và nương con, không cần làm sư phụ cho Sở gia cô nương nữa. Ngay cả cơm đều để cho con làm, không chỉ là sư phụ, còn là đầy tớ."
Trần A Phúc nói: "Trần đại nhân nghĩ nhiều rồi, ta không làm hạ nhân. Chỉ là Sở cô nương thích ăn cơm ta tự mình làm, ngẫu nhiên mới làm một chút. Làm sư phụ cho Sở tiểu cô nương, cũng là bởi vì ta thích nàng, hiện tại cho dù không cần mấy lượng nguyệt ngân kia, nhưng vẫn nguyện ý dạy nàng. Cho nên không cần ngài cho ta sinh hoạt phí, nương ta càng sẽ không cần. Huống chi, ta cần chỗ dựa cường đại Đường Viên kia, nếu không sớm bị người bán rồi."
Trên mặt Trần Thế Anh nóng lên, hắn biết rõ là Trần A Phúc ám chỉ chuyện ác lão nương của mình làm. Nghĩ tới chuyện phải từng bước từng bước giải quyết, nên không rối rắm chuyện này nữa. Lại nói: "Hôm nay phụ thân đến, là có một chuyện trọng yếu thương lượng với con. Nếu như nương con có thể tới nghe một chút, giúp ngươi nghiên cứu kỹ, thì tốt hơn."
Trần A Phúc không hiểu nói: "Chuyện trọng yếu gì? Không cần ta nương đến, chỉ cần là chuyện của, ta cũng có thể làm chủ."
Trần Thế Anh nhìn Trần A Phúc một chút, lớn lên yểu điệu, nói chuyện cũng lời nói nhẹ nhàng, nhưng kì lạ cực có khí thế. Ngoài mềm trong cứng, khuê nữ này không chỉ lớn lên giống hắn, phương pháp làm việc càng giống hắn. Chỉ là có chút tiếc nuối không gọi Vương thị tới đây, hôm nay khẳng định là không thấy được nàng rồi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Hắn lại quan sát Trần A Phúc trên dưới một phen, bộ dáng nhà có con gái mới lớn. Nói: "Phúc nhi lập tức đầy mười sáu tuổi, rất nhiều đại cô nương như thế đều xuất giá. Cho dù chưa xuất giá, cũng đều đính hôn..."
Trần A Phúc vừa nghe này lời nói lập tức đề phòng, vội vàng nói: "Làm sao nói đến hôn sự của ta, hôn sự của ta ông không thể làm vượt."
Hết chương 216.