Đại khái hai khắc chung liền đến Trần phủ. Cái triều đại này không giống triều đại trong dòng lịch sử đời trước, phía trước là nha môn quan Tri phủ, đằng sau là gia quyến Tri phủ. Mà giữa quan nha môn cùng hậu trạch là triệt để tách ra, quan nha môn là quan nha môn, nhà là nhà.
Trần Thế Anh trực tiếp dẫn Trần A Phúc đi một sân nhỏ chỗ nội viện. Dưới hành lang treo vài chụp đèn, tấm bình phong lớn bên cửa cũng lộ ra ánh sáng màu quất, hơn nữa trăng sáng trên bầu trời, chiếu trong sân sáng trưng lên. Đây là sân nhỏ hai tiến, trong viện ngọc thụ quỳnh hoa, ám hương lững lờ.
Trần Thế Anh mang nàng đi đến phòng trước, thấp giọng nói: "Đây là sân nhỏ của Giang thị, hôm nay con tạm thời ở nơi này. Ta lập tức sai người thu thập sân nhỏ cho con, ngày mai lại dời đi qua." Lại đề điểm: "Giang thị tính tình rất tốt, đoan chính hiền thục, về sau chung đụng thật tốt cùng nàng ấy. Chung đụng tốt cùng nàng ấy, trong phủ này cũng sẽ không ăn thiệt thòi. Phúc nhi là người thông minh, biết rõ như thế nào đối với mình càng có lợi.
Mới vừa tiến vào thượng phòng, Giang thị nghe được bẩm báo đi ra từ phòng phía đông. Nàng mặc một thân bối tử hơi cũ sa tanh màu tím nhạt thêu hoa y, đầu tóc đen nhánh tùy ý vấn lên đỉnh đầu, mặt tẩy đi son phấn lại càng tỏ ra bình thường. Bộ dáng này, hẳn là chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nàng nhìn thấy Trần A Phúc thì ngẩn người, nhưng rất nhanh dừng lại kinh ngạc trên mặt, trước cười cười với Trần A Phúc, sau đó cười nói với Trần Thế Anh: "Gia trở về, còn mang Phúc nhi đến?"
Thời điểm nàng ấy không cười, tỏ ra rất đoan trang nghiêm túc, nhưng vừa cười rộ lên bộ dáng lại thật là dịu dàng, con mắt cong cong, tựa như ngay cả tim cũng đang cười. Hơn nữa, thanh âm ôn nhu dễ nghe, khiến người nghe an tâm. Nếu không phải tận mắt thấy, căn bản không tin tưởng thanh âm này là từ trong miệng nàng ấy phát ra tới.
Giang thị mâu thuẫn, khiến cho Trần A Phúc có chút thất thần.
Trần Thế Anh cười nói: "Phu nhân mời ngồi, để Phúc nhi làm lễ gặp mặt, chúng ta lại nói tỉ mỉ."
Giang thị cười gật đầu, lại rỉ tai hai câu với một nha đầu sau lưng.
Trần Thế Anh và Giang thị ngồi trên giường La Hán ngay phía truớc, một người nha đầu thả một cái bồ đoàn ở phía trước Trần Thế Anh, Trần A Phúc quỳ xuống, trước dập đầu cho Trần Thế Anh, nói: "A Phúc gặp qua phụ thân."
Trần Thế Anh nghe được tiếng phụ thân mong đợi đã lâu, vành mắt đều có chút hồng, uống trà nàng kính. Nói: "Khuê nữ ngoan, nơi này chính là nhà con, không phải sợ, về sau ở chung hòa thuận cùng đệ đệ muội muội."
Lúc này, một người nha đầu từ trong phòng bên cạnh đi ra, trong tay còn bưng một cái khay, phía trên để một vật trang trí hổ phách chạm trổ. Nàng đi đến trước mặt Trần Thế Anh, Trần Thế Anh cảm kích nhìn Giang thị một cái. Hôm nay làm gấp, hắn không chuẩn bị lễ vật. Mà cái hoa sen hổ phách này, ngay cả Tình nhi muốn, Giang thị cũng tiếc không cho, hôm nay lại đưa hắn cho Phúc nhi. Hắn cầm lấy vật trang trí đưa cho Trần A Phúc.
Trần A Phúc đứng dậy tiếp nhận, đưa cho Thu Nguyệt ở bên cạnh.
Nha đầu đặt đệm cói trước mặt Giang thị, Trần A Phúc lại quỳ xuống dập đầu cho Giang thị, nói: "A Phúc gặp qua mẫu thân."
Giang thị uống trà Trần A Phúc kính, cười nói: "Phúc nhi đừng làm như người xa lạ, nơi này chính là nhà con. Có cần cái gì, trực tiếp nói cùng mẫu thân. Có ai dám khi dễ con, cũng nói cùng mẫu thân, mẫu thân làm chủ cho con."
Nói xong, lại cầm một cây trâm bạch ngọc anh đào hồng tâm cho Trần A Phúc.
Sau đó, Trần A Phúc được nha đầu lĩnh đi phòng phía tây uống trà, mà Trần Thế Anh và Giang thị là đi phòng phía đông thương nghị.
Trần A Phúc ngồi ở trên ghế thêu, nhìn qua phòng đầy hoa lệ mà phát ngây ngốc.
Không qua bao lâu, liền nghe bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào náo động. Lại qua hai khắc đồng hồ, Giang thị đến phòng phía tây.
Nàng cười nói với Trần A Phúc: "Tối nay quá gấp, chỉ đành ủy khuất Phúc nhi ở tây viện vượt qua. Ta đã cho người cả đêm đi thu thập Tường Vi viện, ngày mai con lại chuyển qua chỗ đó."
Nói xong, liền kéo tay Trần A Phúc đi ra ngoài phòng. Trần Thế Anh đang đứng ở sảnh phòng, lúc này hắn đã thay một bộ quần áo ở nhà, xem các nàng thân mật như thế trong mắt vui vẻ càng tăng lên.
Ra thượng phòng, bên phải liền là một cửa mặt trăng. Qua nguyệt lượng môn, chính là một tiểu viện, còn có ba gian phòng ốc.
Giang thị cười nói: "Tình nhi trước mười tuổi thì ở nơi này, lớn mới dời đi Vọng Nguyệt hiên." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Trần A Phúc cười nói: "Cảm ơn mẫu thân."
Chờ Giang thị đi rồi, Trần A Phúc rửa mặt, nằm trên giường. Nàng ở tại đông phòng, xua đuổi Thu Nguyệt cùng Hứa ma ma đi tây phòng.
Nàng cảm thấy Thu Nguyệt cùng Hứa ma ma hẳn là ngủ rồi, mới nhẹ nhàng đứng dậy khóa cửa, mở cửa sổ một cái khe nhỏ, dùng sức bóp trong lòng tay trái. Không đến nửa khắc đồng hồ, Kim Yến Tử liền chui vào cửa sổ nhỏ đi đến trước mặt Trần A Phúc.
Trần A Phúc bỏ xuống la trướng, một người một chim tiến vào không gian.
Kim Yến Tử chít chít kêu lên: "Ma ma, sao người chuyển tới ở nơi này rồi? Thối Đại Bảo thấy người vẫn không trở về, đều khóc đến khàn giọng."
Trần A Phúc nghe đau lòng một trận, tức giận nói: "Con cho là ta muốn đến à, đây không phải là không có cách nào sao. Đều trách con chim thất hoàng tử kia, bức ta đi Sở gia, hại ta không chỉ đáp ứng hôn sự với Sở Lệnh Tuyên, còn phải tới nơi này nhận tổ quy tông."
Kim Yến Tử vừa nghe đáp ứng hôn sự Sở Lệnh Tuyên, chít chít cười ha hả, cái miệng nhỏ nhắn mở ra đến mức thật lớn, ngay cả cổ họng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng rành mạch. Nó cười đủ rồi, mới nói: "Người ta đã sớm nói Sở phụ thân sẽ làm phụ thân người ta, ma ma còn chưa tin! Xem đi, xem đi, người ta nói chuẩn đi..."
Trần A Phúc búng đầu nó mộ cái, cắt đứt nó nói: "Ta cho con đi đến, là muốn nói cho con, nhất định phải bảo vệ Đại Bảo an toàn. Ta có một cái phát hiện trọng đại, Đại Bảo lớn lên vô cùng giống với thất hoàng tử cùng Cửu gia kia, ta sợ nó là người trong hoàng gia. Nếu nó đã bị ném đi, khẳng định là có người không muốn để cho nó sống sót. Đặc biệt là Vô Trí lão hòa thượng nói nó có tai ương huyết quang, ta càng thêm lo lắng an toàn của nó. Mấy ngày nay ta không thể về nhà thúc thúc ta, con nhất định phải hộ tốt cho nó, không thể để người khác tổn thương nó. Đucợ rồi, mau trở về đi thôi."
Kim Yến Tử nói: "Thối Đại Bảo là quỷ thích khóc, trước khi ta tới cũng còn đang gào thét, nháo đòi mẫu thân, cho dù ai dụ dỗ đều không nghe. Hắn một chút cũng không ngoan ngoãn, so với Yên Nhi muội muội kém xa."
Vành mắt Trần A Phúc đều có chút hồng, nói: "Buổi tối nó vẫn luôn đi theo ta, trước đến giờ cũng chưa từng tách ra, nhất định là không quen."
Kim Yến Tử nói: "Vỏ cây Yến Trầm Hương có công hiệu giúp ngủ ngon, con cho thối Đại Bảo mang một ít đi." Nói xong, liền bay lên cây mổ một chút vỏ cây. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Một người một chim ra không gian, Trần A Phúc nhìn Kim Yến Tử bay ra cửa sổ, biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.
Trần A Phúc lại nằm lên giường, nghĩ tới mấy ngày này nên qua như thế nào. Nếu như có người tìm chuyện, nàng nên làm cái gì bây giờ. Mãi cho đến sau nửa đêm, mới mơ mơ màng màng ngủ.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Trần A Phúc liền bị Thu Nguyệt gọi dậy. Thời điểm đang rửa mặt, một nha đầu bưng một cái khay để xiêm y đi đến. Đây là nha hoàn ngày hôm qua gặp qua, giống như là đại nha đầu của Giang thị.
Nha đầu khom gối cười nói: "Nô tỳ Hồng Phong, thỉnh an cô nương. Phu nhân để cho chúng ta cả đêm làm một bộ quần áo cho cô nương, cô nương xem có vừa người không."
Trần A Phúc đứng dậy cười nói: "Cảm ơn phu nhân, cảm ơn Hồng Phong tỷ tỷ."